Eun Bi nhìn vào màn hình webcame trước mặt, cô bé đang nói chuyện với anh trai của mình, Song Woo Bin.
“Vì tập đoàn đang có chuyện, anh không thể sang Anh quốc thăm em, em có giận không?” – Song Woo Bin lo lắng nhìn vào màn hình hỏi, từ khi Eun Bi tỉnh lại đến nay, tối nào Song Woo Bin cũng đẹp hết các hoạt động về đêm của mình, mở vi tính cùng em gái nói chuyện.
Song Eun Bi lắc đầu, đối với cô bé mà nói, Song Woo Bin cũng còn khá xa lạ, không giống như Sandra Song và Song Ki Huyn luôn bên cạnh từ khi tỉnh dậy, người anh trai này cũng chỉ là ấn tượng trong những tấm hình, dạo gần đây thì thăng cấp lên người nói chuyện về đêm.
Nhìn vẻ mặt xa lạ của em gái, Song Woo Bin thực hận mình không thể ngay lập tức bay sang Anh Quốc, cùng em gái tình thương mến thương, để em gái cảm nhận được tình cảm chân thành của người anh trai này.
“Hôm nay em tập có mệt không, thức ăn ở bệnh viện có dễ ăn hay không?”
Eun Bi nhẹ nhàng nói: “Không mệt, mẹ bảo đầu bếp ở nhà nấu cho em!”
Thấy Eun Bi trả lời khá ngắn gọn, Song Woo Bin thoáng thất vọng, sau đó lại lên tinh thần, tiếp tục trò chuyện linh tinh, gợi chủ đề từ ăn uống sang trang phục, hỏi tới thiết bị trong bệnh viện đến giường chiếu, rồi không khí.
“Thời tiết Anh Quốc rất lạnh, em phải nhớ mặc thêm áo ấm đó!”
Eun Bi nhu thuận gật đầu, tuy Song Woo Bin hỏi toàn chủ đề đâu đâu, thế nhưng Eun Bi đều kiên nhẫn trả lời, chưa bao giờ tỏ vẻ khó chịu, điều này khiến Song Woo Bin biết được, tuy đã mất trí nhớ, thế nhưng tính tình Eun Bi vẫn không hề thay đổi, vẫn là đứa em gái ngoan ngoãn, đáng yêu của anh.
Cho đến khi Sandra thấy không được nữa, mới lập tức đi lại nhắc nhở:”Được rồi, bây giờ cũng muộn rồi, phải để cho Eun Bi nghỉ ngơi nữa chứ!”
Song Woo Bin thất vọng cúi đầu, buồn bã nói: “Là anh sai, em nên đi nghỉ ngơi đi, phải nghỉ ngơi thật tốt, thì mới mau khỏe lại được.” – Eun Bi vẫn chưa trò chuyện mấy câu với anh, thật là buồn.
Chợt, giọng nói nhỏ nhẹ, dễ nghe ấy lại vang lên:
“Anh hai, chúc ngủ ngon!”
Song Woo Bin kinh kỷ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Eun Bi đang mỉm cười nhìn mình, tinh thần ủ dột lại biến mất, tinh thần mười phần nói: “Em cũng ngủ ngon, nhanh nhanh khỏe lại, anh sẽ mau chóng tới đón em về Hàn quốc!”
Sau đó mĩ mãn tắt máy, đi ngủ.
*-*
Seoul, Hàn Quốc.
Từ sau vụ cô đá Goo Jun Pyo một cú, Geum Jan Di đã không còn bị bắt nạt như trước nữa, Goo Jun Pyo không biết là bị cái gì, tự nhiên lại đối cử với cô rất tốt, còn thường xuyên dẫn cô đến căn cứ điểm của F4 chơi.
Vốn là cô cũng không hiếm lạ chuyện này, thế nhưng cứ nghĩ đến đây sẽ được nhìn thấy tiền bối, cô liền không khống chế được bản thân.
Khẽ đảo mắt qua Yoon Ji Hoo đang ngồi trên sô pha, lúc này tiền bối không còn cái vẻ say ngủ như mọi lần nữa, mà trên tai lại đang cắm phone nghe nhạc, bàn tay vẫn ôm con gấu bông như cũ, cho dù là ngu ngốc cũng đoán được, có lẽ con gấu ấy có ý nghĩa rất quan trọng đối với tiền bối, có thể là do người nào quan trọng tặng cho tiền bối, nếu không tại sao khi ôm lấy nó, động tác của tiền bối lại dịu dàng và ánh mắt lại nhu hòa đến vậy.
Cứ nghĩ đến có lẽ tiền bối đã có người trong lòng, Geum Jan Di cảm thấy trái tim mình hơi nhói một chút.
Song Woo Bin tay cầm ly rượu, thoáng nhìn vào Yoon Ji Hoo, Eun Bi đã mất trí nhớ, thế nhưng tính cách vẫn như trước kia, vẫn là đứa em gái nhu thuận mà mình yêu thương.
Eun Bi đang trong quá trình hồi phục, không thích hợp với những kích thích quá mức. Lại nhìn con gấu bông mà Ji Hoo ôm vào lòng.
Nhớ thương lâu như vậy, nếu như biết Eun Bi đã quên hết tất cả, vậy thì Ji Hoo sẽ ra sao. Liệu có nên nói cho Ji Hoo biết Eun Bi đã tỉnh lại hay không.
Bấy lâu nay Ji Hoo vẫn luôn tưởng là Eun Bi đã chết, nếu như cậu ấy biết sự thật…
Song Woo Bin thở dài, lại uống một ngụm rượu, thôi, chuyện gì tới nó tới, đến khi Eun Bi hồi phục, em ấy sẽ quay lại Hàn Quốc, đến lúc đó hai người cũng sẽ gặp nhau, tới đó rồi tính đi.
So Yi Jung cầm ky rượu đến bên cạnh Song Woo Bin, thoáng nhìn qua Ji Hoo, nói: “Min Seo Huyn sắp về nước rồi đó.”
Song Woo Bin nghe vậy, liền hỏi: “Ji Hoo cũng biết!”
“Biết chứ, Min Seo Huyn chắc chắn sẽ gọi nói cho Ji Hoo biết trước, thế nhưng nhìn thái độ của Ji Hoo, biết trước cũng chẳng ít gì.” – So Yi Jung mỉm cười nói.
“Chị ấy vẫn chưa từ bỏ?”
So Yi Jung nhìn sang Yoon Ji Hoo, lại nhìn con gấu bông mà Ji Hoo ôm trong tay, như nghĩ đến cái gì, thần sắc cô đơn nói: “Chuyện tình cảm, đâu nói bỏ là bỏ được, thế nhưng Min Seo Huyn, đợt này chắc phải thất vọng nữa rồi, thật tiếc cho chị ấy.”
--