Nhà của Yoon Ji Hoo được thiết kế theo phong cách hiện đại kết hợp với cổ xưa Hàn Quốc, trong nhà có vườn cây, hồ nước, và cả cây phong to lớn trong vườn khiến người khác có cảm giác dễ chịu, nhẹ nhõm, gần gũi với thiên nhiên khi bước vào đây.
Sau khi cất xe đi, nhìn thấy Eun Bi đang nhìn ngắm xung quanh, Yoon Ji Hoo khẽ cười, chợt cảm thấy trái tim như được lấp đầy, không còn cảm giác trống vắng, nhớ nhung từng đêm nữa.
“Đi thôi!” – Nhẹ dắt tay Eun Bi dẫn vào phòng khách, cởi áo khoác giúp cô, rót một ly nước sau đó bản thân thì cầm áo khoác đi cất.
Vừa vào phòng, Eun Bi đã nhìn thấy tấm ảnh của bản thân được phóng to tướng treo ngay trên tường, xung quanh bàn cũng có rất nhiều khung ảnh, có khi là một người, có khi là chụp chung với nhiều người, thế nhưng một điểm chung của những bức ảnh này là đều có mặt Eun Bi.
Đôi mắt bất giác đỏ hoe, Eun Bi cũng không biết vì sao lại như vậy, chỉ là muốn khóc, thế nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ngọt ngào.
Yoon Ji Hoo bước ra, tay cầm một bộ quần áo, nói: “ Em mau đi tắm và thay đồ cho thoải mái. Đây là đồ của anh lúc 12 tuổi, ở nhà không có đồ của em, lần sau anh sẽ đi mua.”
Eun Bi nhìn gương mặt dịu dàng của Yoon Ji Hoo, chợt nhào vào lòng anh, ôm chặt hông anh, gương mặt vùi thật sâu vào vòng ngực to lớn, rắn chắc kia.
Yoon Ji Hoo cũng thuận thế ôm lấy cô, mỉm cười, giọng nói đầy sủng nịch: “Làm sao vậy?”
Eun Bi rầm rì đáp lại: “Không sao cả, chỉ là muốn ôm anh!”
“Ha ha!” – Yoon Ji Hoo cười thành tiếng, anh hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô một cái, cưng chiều nói: “Anh cũng vậy!”
Anh cũng chìu cô, không buông ra, chỉ nhẹ nhàng lấy tay nâng mông cô lên, cẩn thận ôm lấy cô, sau đó đi về hướng phòng tắm.
Cho đến khi bước vào phòng tắm, Eun Bi vẫn ôm lấy anh, không chịu buông ra, Yoon Ji Hoo vừa cảm thấy buồn cười, vừa cảm thấy thỏa mãn, thế nhưng cuối cùng cô cũng phải tắm, trời lạnh như thế này, tối trước khi ngủ phải tắm nước nóng mới tốt, vừa nãy anh đã vào chỉnh nước giúp cô, nếu cô không mau tắm, nước sẽ nguội mất.
“Eun Bi ngoan, tắm xong rồi lại ôm tiếp được không?”
Eun Bi vẫn ôm chặt anh, im lặng không hé răng.
Yoon Ji Hoo cười bất đắc dĩ, nói: “ Nếu không, chúng ta tắm chung nhé!” – nói xong còn giả bộ kéo áo của cô.
Quả nhiên, Eun Bi liền vùng vẫy, kháng nghị: “Không được!”
Yoon Ji Hoo buông cô xuống, nói: “ Vì sao? Anh lại rất muốn tắm cùng Eun Bi!”
Eun Bi đỏ mặt, trả lời: “Không được, em còn nhỏ mà. Hơn nữa em sẽ ngượng! Chừng nào em lớn thì mới được.”
Anh mỉm cười, xoa đầu cô: “Vậy anh chờ em lớn lên! Bây giờ thì mau tắm đi, nước nguội rồi!”
“Ừm.”
Thấy cánh cửa phòng tắm đóng lại, Yoon Ji Hoo cười cười, bản thân cũng đi tắm ở một phòng khác. Đến khi anh tắm xong, vẫn chưa thấy Eun Bi ra, liền đi đến phòng bếp, chuẩn bị pha cho cô một ly sữa nóng.
Eun Bi tắm xong, liền mặc bộ đồ ngủ của Yoon Ji Hoo, tuy nói là đồ anh mặc lúc 12 tuổi, thế nhưng khi 12 tuổi, anh cũng đã cao 160cm, so với chiều cao 150 hiện giờ của Eun Bi, đúng là vẫn không vừa nổi, trông có hơi lòng thòng.
Vì vậy khi Yoon Ji Hoo cầm ly sữa ra, thì thấy cảnh Eun Bi đang cầm ống quần, từng bước đi lại chỗ anh.
Yoon Ji Hoo bật cười, để ly sữa xuống, ôm cô lại ghế ngồi, sau đó tự tay xắn ống quần, ống tay áo lên, rồi lại lấy sữa đưa cho cô, sau đó mới nói:
“Lần này em chịu khó một chút, lần sau anh sẽ mua đồ để ở đây cho em.”
“Không sao, mặc cái này rất thoải mái.” – Eun Bi vừa nói, vừa làm động tác giang tay, giơ chân.
Yoon Ji Hoo khẽ khụ một cái. Đúng là rất thoải mái, nhất là ở phần cổ áo, do rất rộng mà để hở một mảng da thịt trắng nõn, còn cả một phần của bộ ngực chưa nẩy nở của cô. Anh nhanh chóng chuyển mắt sang chỗ khác.
Đợi khi Eun Bi uống sữa xong, Yoon Ji Hoo nhìn đồng hồ, đã hơn 12 giờ, bây giờ đã là rất trễ rồi, vì vậy anh nói: “Eun Bi, đi ngủ thôi.”
Eun Bi liền nói: “Không được, không phải anh muốn ngắm em sao, nếu bây giờ em đi ngủ, thì anh phải làm sao.”
Yoon Ji Hoo cười nhẹ, cô quan tâm anh khiến anh rất vui, thế nhưng anh cũng không nỡ khiến cô phải thức khuya, sức khỏe Eun Bi luôn không tốt, anh không muốn cô sẽ có chuyện gì, vì vậy nói:
“Thế nhưng nếu em không ngủ sớm, thì sẽ sinh bệnh, đến lúc đó, anh sẽ càng đau lòng hơn.”
“A. Vậy…vậy phải làm sao.”
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đầy rối rắm của cô, anh chợt cười, sau đó nói: “Vậy chúng ta ngủ chung đi. Như vậy, em có thể ngủ sớm, còn anh có thể thỏa thích ngắm Eun Bi, có được không?”
Eun Bi nghe xong, cảm thấy ý này quả thực là thích hợp nhất, liền cười thật tươi đồng ý.
Yoon Ji Hoo đưa Eun Bi vào phòng ngủ của anh, để cô nằm xuống, bản thân cũng nằm bên cạnh, ôm cô vào lòng.
“Ngủ đi Eun Bi.” – Trong bóng đêm, anh nhẹ giọng nói.
“Dạ. Anh cũng mau ngủ đi!” – Nói xong, Eun Bi ngoan ngoãn nhắm mắt lại, rồi chìm vào giấc ngủ.
Yoon Ji Hoo khẽ hôn nhẹ đôi môi non nớt của Eun Bi một cái, rồi cũng thỏa mãn ôm cô, mĩ mãn ngủ. Giấc ngủ này của 2 người kéo dài đến 10 giờ sáng hôm sau, đây có thể nói là giấc ngủ an ổn nhất của Yoon Ji Hoo trong 6 năm này.
Cũng vì vậy, anh và Eun Bi không thể nào nghe được tiếng của tên anh trai mẫu mực nào sáng sớm đã đến gõ cửa, cũng như không nghe được tiếng điện thoại reo từ tên anh trai nào đó, khiến hắn nghiến răng nghiến lợi, mối thù với Yoon Ji Hoo lại nâng lên một tầm cao mới.
--
Sân bay quốc tế Seoul.
Sau 2 tuần la cà ở Hàn Quốc, Goo Jun Hee cuối cùng cũng bị “triệu hồi”, vì vậy cô không thể không xách bao lớn bao nhỏ, rưng rưng nước mắt tạm biệt các em gái đáng yêu, đi về với vòng tay cảu chồng.
Goo Jun Hee tha thiết dặn dò: “Mọi người nhất định phải sang New York chơi với chị đấy, có biết không? Nhất là em đấy Eun Bi!”
Geum Jan Di và Chu Ga Eul trịnh trọng gật đầu, ngay cả Eun Bi đôi mắt cũng đỏ hoe.
Goo Jun Hee cầm tay Geum Jan Di, nói: “Jan Di! Thằng em này của chị, tính tình táo bạo nóng nảy, thế nhưng trong lòng lại rất tốt, em hãy bao dung cho nó một chút. Tình cảm của 2 người đã định trước tương lai sẽ chịu nhiều sóng gió và sự phản đối, nhất là từ phía mẹ chị. Thế nhưng chị mong em tương lai cho dù có xảy ra chuyện gì, em cũng đừng buông tay nó ra, vì chị nhìn ra được, nó thật sự rất yêu em, có được không?”
Geum Jan Di khẽ nhìn sang Goo Jun Pyo đang nói chuyện với mọi người, lại nghĩ đến khoảng thời gian hai người bên nhau, gật gật đầu.
Goo Jun Hee mỉm cười: “Tương lai, nếu thật sự có chuyện gì cần giúp đỡ, thì hãy gọi cho chị!”
Geum Jan Di nhìn Goo Jun Hee, cảm động nói: “Cảm ơn chị!”
Đúng lúc này, giọng nói thông báo chuyến bay sắp cất cánh vang lên.
Goo Jun Hee cười cười, cầm lấy va li, sau đó phất phất tay với mọi người: “Tạm biệt, chị đi đây, thế nhưng mấy đứa cũng đừng vì vậy mà làm loạn, vì lâu lâu buồn chán, chị sẽ lại quay lại đấy. Nhất là em đấy Ji Hoo, em gái của chị còn nhỏ, không được làm gì quá đáng đấy!”
Goo Jun Hee quay lưng, tiêu sái bước đi, để lại mọi người ở phía sau cười lớn cùng với gương mặt đen thui của Yoon Ji Hoo.
--
Tác giả: Mọi người cũng giống Trà, cũng muốn ngược Jan Di thế nhưng cuối cùng sẽ cho chị hạnh phúc. Vì suy cho cùng, Jan Di cũng được hơn cái bà đào mỏ giả dạng cuối phim.