[Đồng Nhân BnHA] Em Trai Của Anh Hùng

Chương 17: " Cảm ơn "




Izuku đấm mạnh về phía Noumu, nhưng ngay khi cậu nhóc đang vui mừng vì ngón tay của bản thân không sao thì lại sững người ra. Bởi vì Noumu vẫn đứng sừng sững ở kia, không một chút tổn hại.

Tình huống vô cùng nguy cấp, nhưng Koutaro lại cong môi nở nụ cười.

Đến rồi.

-- RẦM!!!

Cửa thoát hiểm bị đạp đổ, vang lên một tiếng thật lớn. Lớp khói tan đi, All Might xuất hiện khiến mọi người không khỏi vui mừng. 

Koutaro dựa vào tường, từ từ ngồi xuống. Giờ đi ngủ is coming! Yeah!!!

Ochako và Ashido còn đang vui vẻ, quay sang chỗ Koutaro đã thấy cậu bạn gật gù như sắp ngủ gục. Aizawa ngước lên cũng bị cái hình ảnh này hấp dẫn.

Mọi người: Không khí đang nghiêm túc như vậy bị cậu phá hết sạch luôn á, Koutaro-kun!

[...]

Những chuyện sau đó, Koutaro hoàn toàn không nhớ rõ. Cậu rơi vào trạng thái mơ hồ, tuy rằng không ngủ gật, nhưng mà cũng không nhìn rõ cái gì cả. Dù vậy, thông qua kosei của bản thân, Koutaro vẫn mơ hồ cảm nhận được xung quanh.

All Might khi đối diện với Noumu có vẻ hơi chật vật, nhưng ngay sau đó, các anh hùng chuyên nghiệp khác cũng xuất hiện để cứu nguy. Kết cục cuối cùng chỉ có Shigaraki và Kurogiri chạy thoát, tất cả tội phạm còn lại kể cả Noumu đều bị đánh bại và bắt tại hiện trường.

***********

*******

***

Bakugo bước tới trước mặt Koutaro đang gật gù, hất đầu hỏi:

" Sao rồi?"

Koutaro ra giấu "OK", cười nhẹ:" Ổn chán! Hơi buồn ngủ thôi!"

Aizawa đáng lẽ được đội y tế đưa đi chữa trị, nhưng ông cố nán lại một chút, từ từ bước đến trước mặt Koutaro. Ngay lúc cậu nhóc còn đang khó hiểu vì hành động của người thầy, Aizawa liền đặt tay lên đầu Koutaro, xoa xoa cái đầu xù của cậu.

" Cảm ơn em, Koutaro-kun."

" Xùy... Tại Deku tẩy não thôi. Không có lần sau đâu.". Koutaro quay đầu sang một bên, giọng điệu khó chịu

Izuku vô tội: Ơ, rõ ràng tớ chẳng làm gì mà!!!

Aizawa: Thằng nhóc này là tsundere à?!

Koutaro thoát khỏi bàn tay của Aizawa, đuổi theo Bakugo đi ra ngoài.

" Lần sau tự đi mà xử lý. Tôi sẽ không giúp nữa đâu."

Aizawa nghe một câu này, không khỏi thở dài: Thôi, ít ra thì nhóc ấy vẫn còn hi vọng. Nếu ban nãy thằng nhóc đứng im thì mới có vấn đề đấy.

Koutaro gật gà gật gù bước theo sau Bakugo, còn nắm lấy một góc áo của anh trai để không bị mất phương hướng. 

Dẫn đến cảnh tượng như sau: một đứa mặt nhăn nhó, cả người đều toát ra cái kiểu "bố mày đang khó ở, đừng chọc vào"; đứa phía sau thì cứ mơ mơ hồ hồ, lẽo đẽo giống như gà con theo sau gà mẹ.

Mọi người: Trời ơi! Sinh vật đáng yêu nào đây!?!

Aizawa-sensei hoài nghi nhân sinh: Sao hai đứa nó... có thể là anh em được nhỉ???

*************

*********

***

Khi Koutaro tỉnh táo lại, cậu đã ngồi trên bàn ăn :v. Koutaro cũng chẳng hiểu mình đã về nhà bằng kiểu gì, nhưng dám cá là Bakugo đã túm cổ áo nhấc cậu về.

Nghe tin tức trường học sẽ tạm đóng cửa một ngày, Koutaro cũng chẳng ngạc nhiên. Vụ này ồn ào đến như vậy, không cho nghỉ mới là lạ. Có điều, Koutaro vô cùng vô cùng vui vẻ, cậu đã lên kế hoạch tận dụng 24 giờ này để ngủ.

Biết rằng Koutaro đã sử dụng quá nhiều năng lực trong đợt vừa rồi nên hôm nay Bakugo cũng phá lệ không đánh thức cậu nhóc vào 4 giờ sáng để tập luyện. Koutaro nghe xong tin này, giơ ngón cái với Bakugo:

" Katsu rất tốt bụng. Mong rằng anh có thể duy trì sự tốt bụng của mình vào nhiều hôm sau."

" Mày mà nói nữa là tao bắt mày tập thêm bây giờ.". Bakugo quay sang lườm một phát

Koutaro: Đồ anh trai xấu tính!

Một ngày nghỉ của Koutaro cứ thế mà trôi qua...

[...]

Iida đứng trên bục giảng, thực hiện nhiệm vụ của một lớp trưởng:

" Được rồi, nghe nè!!! Đến tiết buổi sáng rồi đấy! Mọi người mau ngồi xuống đi!!!"

Giọng của cậu chàng vang vọng khắp lớp học, nhưng cơ bản là ngoại trừ Iida, chẳng có ai đứng cả :v. 

Sero thẳng thắn nói:" Mọi người đều ngồi hết rồi, chỉ có mình cậu đang đứng thôi đó."

Ashido ngả ghế ra phía sau, tò mò hỏi:" Tsuyu-chan, hôm nay, tiết sinh hoạt chủ nhiệm thì ai sẽ đứng lớp nhỉ?"

Cô bạn Tsuyu giữ cho chiếc ghế không ngả ra, suy nghĩ:

" Phải nhỉ? Aizawa-sensei giờ chắc đang ở bệnh viện để dưỡng thương..."

-- Cạch! 

Người thầy nào đó trong lời của mọi người bất ngờ xuất hiện ở cửa lớp với khuôn mặt bịt kín băng trắng.

" Chào buổi sáng."

Mọi người đồng loạt giật mình:" SENSEI! THẦY RA VIỆN RỒI SAO?!?!"

Kaminari có hơi sợ hãi rụt người:" Dân chuyên nghiệp... đáng sợ quá rồi đó!"

Iida giơ cao tay, quan tâm hỏi:" Sensei, thầy có ổn không ạ?!"

Ochako đã thay mặt cho những con người đang ngồi trong lớp 1-A hoang mang đáp:" Thế này mà cậu nghĩ thầy ấy 'ổn' à...?"

Băng kín cả khuôn mặt thế kia, lại còn bó một tay. Ổn thế nào được vậy!

Aizawa chậm rãi bước lên bục giảng, giọng ông trầm trầm uể oải:

" Tôi có khỏe hay không, không quan trọng. Điều quan trọng hơn hết là trận chiến của các em vẫn chưa kết thúc đâu."

Trận chiến...?

Không lẽ... Lại là tội phạm sao???

Trong lúc mọi người đang hoảng loạn, Aizawa lại vô cùng nghiêm túc bật ra một câu:

" Hội Thể thao Yuuei... sắp bắt đầu rồi đó mấy đứa."

Mọi người:" CÁI NÀY LÀ SỰ KIỆN BÌNH THƯỜNG MÀ!!!!"

Cùng lúc đó, ở cuối lớp:

Koutaro: (( _ _ ))..zzzZZ

Todoroki nghi hoặc nhìn sang: Sao cậu ta có thể ngủ suốt như vậy nhỉ???