Tôi chạy một mạch ra phòng làm việc, đi tìm chị Thục Hoàng, tôi khẩn trương nắm chặt tay chị, giọng điệu có chút run run hỏi.
“Chị Thục Hoàng, chị có thể nói cho em biết, vị sếp bên phòng hình sự theo vụ án này tên gì không?”
Chị Thục Hoàn đang xét nghiệm cái gì đó, nghe tôi hỏi, chị hơi nhíu mày khó hiểu nhìn tôi. Cũng may chị không truy cứu mà trả lời ngay.
“Là madam Nhu, Trương Tiểu Nhu, cô ấy vừa được chuyển sang làm madam mấy ngày nay. Sao hả? có chuyện gì không?”
Nghe chị nói, tôi đã tin sáu mươi phần trăm là bản thân đang ở trong bộ phim rồi. Bất quá… vì chắc chắn tôi phải hỏi thêm một điều nữa.
“Chị Thục Hoàng, có phải vợ của sếp Cao là chị của bác sĩ Cổ, hiện tại
chị ấy đang nằm điều trị ở trong bệnh viện không?”
Chị Thục Hoàn cau mày nhìn tôi, ánh mắt dò xét.
“Đúng rồi, sao hả? hỏi chuyện này để làm gì? Có vấn đề gì sao?”
Tôi đờ đẫn, không hề có phản ứng, vội vàng dậm chân chạy nhanh ra
ngoài, một mạch chạy thẳng lên sân thượng. Không để ý tới tiếng gọi vọng theo của chị Thục Hoàn.
Tôi… thật sự đang
xuyên vào một tác phẩm phim truyền hình à? Chứ không phải tôi có cuộc
sống mới của riêng tôi? Vô lý… cơ thể này của tôi, những người mà tôi
gặp gỡ trong thời gian này. Họ… bằng xương bằng thịt, họ… có gia đình,
sự nghiệp. Họ… chân chính là họ, họ không phải là những nhân vật trên
phim…
Nhưng mà…. Ai nói cho tôi biết, rốt
cuộc là chuyện gì rồi hay không? một thế giới, làm sao lại có sự trùng
hợp như vậy? thế giới rộng lớn này, lại chỉ là một bộ phim truyền hình?
Tôi đờ đẫn ngồi một mình trên sân thượng, từng cơn gió phần phật thổi
vào người. Dù trời đang nắng, nhưng tôi lại cảm thấy nhiệt độ rất lạnh,
rất lạnh. Còn có… tôi rất sợ hãi..
Phim
truyền hình thì chỉ là một thế giới trong trí tưởng tượng của con người. Nó không có thực. Nếu như vậy… tôi trùng sinh sống lại nơi này, cũng là do tôi tưởng tượng ra? Là bản thân tôi tự lừa mình dối mình?
Chẳng lẽ bởi vì làm linh hồn cô độc quá nên tôi tự dựng lên ảo cảnh,
rồi đem bản thân hoà vào trong đó, tự cho rằng mình trùng sinh sống lại?
Nhưng mà… đem tay ngắt vào đùi mình. Đau!… tôi đau lắm. Đau tới chảy
nước mắt đây này… cơn đau rất chân thật, không phải do tôi tưởng tượng
ra đâu. Như vậy…
Cũng không biết tôi hoảng loạn thế này qua bao nhiêu lâu, chỉ biết lần nữa mở mắt là lúc
bản thân đang nằm trong bệnh viện. Giường bệnh trắng xoá. Bên cạnh là
Thinh Thinh đang ngồi ngủ gật.
Tôi cố vươn người ngồi dậy, cảm thấy cái cổ khô khốc. Tôi muốn uống nước.
Giơ tay cầm lấy cái bình bên cạnh bàn, cẩn thận rót ra cái li nhỏ, sau đó đưa tới miệng uống một hơi.
Khi giọt nước mát mẻ chảy vào cổ họng, tôi chợt đờ người.
Đúng vậy… tôi biết đau, tôi biết khát, tôi….
Tôi cũng có cảm giác giống như một con người đang sống mà, cho nên…
những gì tôi đang trải qua này là sự thật, không phải ảo cảnh của tôi…
Ý nghĩ này loé lên, chợt tôi cảm thấy đầu óc u mê của mình trở nên
thông suốt. Đúng vậy. Cho dù thật sự là ảo cảnh do tôi tạo ra, thì tôi
cũng có sự sống ở nơi này. Cũng có hỉ nộ ái ố đó thôi. Cho nên… mặc kệ
thế giới này thật giả, tôi chỉ cần biết, tôi muốn tận hưởng, muốn tận
hưởng cảm giác được sống, cảm giác cố gắng làm việc, rồi đạt được thành
tựu. Tôi sẽ sống, cho dù ngày mai mở mắt mọi chuyện chỉ là ảo mộng của
bản thân thì tôi cũng phải sống cuộc sống mà tôi mong muốn. Sẽ không vì
thật giả mà buôn bỏ cuộc sống hiện giờ.
Nghiêng đầu nhìn cô nhóc Thinh Thinh đang ngủ say tới nổi chảy nước
miếng, tôi nghĩ… thế giới này nếu thật sự giống như trong phim, diễn
biến của sự việc giống hệt như vậy, vậy thì tôi sẽ dựa theo nó mà chủ
động trong cuộc sống của mình.