...
Thành trì cao dày dần mở ra, dòng người lũ lượt tiến vào, trên thân bọn họ như tỏa ra hào quang đồng dạng, tiếng hoan hô tràn khắp bốn phương.
Cuộc viễn chinh lần thứ 70 của Quân Đoàn, thành công giành về một vùng lãnh thổ lớn cho đế quốc.
Hiện tại bọn họ không phân chia ba cánh quân như trước nữa, gọi chung tất cả là Quân Đoàn, duy nhất một người đứng đầu, sau đó chia ra Trung úy, Hạ sĩ cùng các chức vị khác, phân biệt quản lí tiểu đội được thành lập.
" Mami!"
Kayaki được Tam U cõng trên vai, hào hứng vẫy tay kêu lên.
Katherine ngoái đầu, cười với nàng một cái, còn chưa kịp phản ứng gì, Isabel bên cạnh đã nhào đến, bộ dạng phấn khởi vô cùng:" Kayaki ơi! Tí nữa qua nhà cô ăn cơm có được không con!"
Isabel trước kia là fans hâm một cuồng nhiệt của Katherine, bây giờ chỉ cần nhìn thấy Kayaki là liền bám lấy không dứt.
Hắn trầm mặc, dưới sự áp lực của nàng, rốt cuộc cũng nặn ra hai chữ:" ...Không có."
Trong khoảng thời gian này, Kayaki đã huấn luyện cho Tam U biết, hắn nhất định phải trả lời những câu mà nàng muốn nghe, làm ngược lại thì chỉ có bị ăn vạ đến chết.
Kayaki cảm thấy độ giả manh của mình ngày càng cao, hiện tại, chỉ có duy nhất Sagami là không thu phục được, còn những người khác đều có thể nha.
Vừa nhắc ôn thần, ôn thần đến.
Sagami sải bước đến bên cạnh Tam U, đạp thùng hàng bên cạnh đứng lên liền lập tức cao ngang với nàng, nói:" Còn chưa làm xong bài tập mà đã đến đây, muốn nát mông sao?"
Kayaki:"..."
Nắm đấm nhỏ của nàng sắp không được.
Vì hòa bình thế giới, Kayaki quyết định sẽ không phản ứng cậu, ép đoàn hỏa lực trong cuống họng trôi xuống.
...
Tất cả đem ngựa dẫn vào doanh trại, hôm nay hiếm khi thời tiết mát mẻ ấm áp, mọi người thân thiện chào hỏi nhau, sau đó lần lượt về nhà.
Levi vào phòng thay chính trang ra, ban nãy anh đã nhận lời mua bánh kem nhỏ cho Kayaki, cho nên bây giờ cần phải ra ngoài một chút.
Thật không ngờ vừa mở cửa, Sagami không biết từ lúc nào đã đứng trước phòng chờ anh, dáng vẻ nghiêm túc hỏi:" Ba đi đâu vậy?"
Levi nhìn cậu một hồi, thấp giọng nói:" Đến tiệm bánh, đi cùng không?"
" Vâng." Sagami gật đầu, nhanh chóng chạy về phòng đem áo khoác mặc vào, sau đó từng bước cùng anh sóng vai đi ra ngoài.
Tiệm bánh vào giờ này chật ních người xếp hàng, nhưng không ai than vãn lấy một tiếng, bởi vì chất lượng bánh của cửa hàng này thật sự rất ngon.
Chủ cửa hàng bảo làm bánh là đam mê riêng của ông ta, đồng thời muốn dùng đam mê này để kiếm tiền, nhưng khi khai trương lại không đủ nhân lực, vốn định cầm cự qua một thời gian, đợi đến khi có tiền lại mướn người.
Nhưng sau khi thấy cách bán này thu hút được một lượng thực khách vô cùng lớn, cuối cùng bởi vì cảm thấy không cần thiết phải tự mình làm khổ mình, thế nên vẫn giữ nguyên hình thức kinh doanh như vậy.
Levi chậm rãi bước tới gia nhập đội ngũ con rết, Sagami dừng lại xếp ở ngay phía sau, anh nhích tới một bước, cậu liền phải lập tức dí sát theo.
Qua nửa tiếng đồng hồ, hai người chỉ còn cách cửa hàng có vài mét, ngay khi cô gái đứng đằng trước lấy bánh rời đi, Levi nhấc chân tiến tới, duỗi tay chỉ vào chiếc bánh kem màu hồng nhạt bên trong tủ kính.
Anh khẽ liếc mắt nhìn qua, Sagami đang do dự nhìn qua cái bánh màu xanh lục ở tủ kế bên, không biết suy nghĩ cái gì.
Levi chả thèm hỏi ý, trực tiếp lấy luôn cái bánh kia đi.
" Oa oa!"
Đứa trẻ được người phụ nữ đằng sau ôm trong lòng đột nhiên khóc rống lên, cô ta luống cuống gấp rút dỗ dành nó.
Thắng nhóc hô hoán, chỉ vào cái bánh màu xanh lục mà Sagami đang cầm trong tay, ô ô kêu lên:" Mẹ ơi! Con muốn ăn cái đó, chỉ còn một cái thôi!"
Người phụ nữ không biết làm thế nào, cuối cùng nhìn đến Sagami đối diện đại khái lớn hơn con trai nhỏ của cô ta một chút, liền dè dặt hỏi:" Hai người có thể nhường lại cái bánh được không? Tôi sẽ trả đúng số tiền."
Sagami mím môi, tay cầm hộp bánh có chút siết chặt.
Cậu không muốn nhường...
Nhưng hiện tại, Levi đang ở đây, nếu không đưa lại cái bánh, tất cả mọi người sẽ bàn tán rằng anh không biết dạy con.
Đang lúc Sagami hạ quyết tâm, bên tai cậu lại đột ngột vang lên giọng nói lạnh lùng:" Không nhường."
Sagami kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, người nọ duỗi tay đẩy hộp bánh vào trong lòng cậu, khẽ nhắc nhở:" Con cũng còn nhỏ, thân phận ngang nhau, không có lí do gì phải nhường cả."
Đứa trẻ trong vòng tay của người phụ nữ nghe xong liền khóc lên oai oái, gào thét bảo:" Không! Đó là bánh của con mà!? Trả đây!"
Người phụ nữ duỗi tay bịt miệng thằng nhóc lại, vô thố nói:" Thật xin lỗi, con tôi chỉ mới sáu tuổi, không hiểu chuyện."
" Thích nháo như vậy, còn tưởng là mới sinh." Levi nhàn nhạt buông một câu, tính khí của anh từ trước tới giờ vẫn luôn không tốt, có gì nói nấy, thẳng đến mức làm người ta chán ghét.
Thế nhưng anh luôn tuân thủ quy tắc không đụng chuyện với trẻ con và phụ nữ, trừ phi là người của mình.
Vậy mà hôm nay, luật đã bị anh phá vỡ.
Sagami là con trai anh, là gia đình của anh, Levi tuyệt đối không để người khác ức hiếp cậu.
" Oa!" Tiếng đứa trẻ gào khóc vang lên khắp khu phố, nhiều người vẫn còn đang xếp hàng đằng sau vốn dĩ đã rất bực bội, thấy đứa trẻ còn nhỏ cùng người phụ nữ không tiện nói, liền có ý chuyển hướng sang Levi.
Bọn họ vừa định mở miệng, lại bị khí tràng lạnh lẽo trên người anh tỏa ra làm cho sợ đến mất mật, nhìn thẳng vào mắt còn không được, huống hồ là mắng mỏ.
Thấy đám người im thin thít không dám nói câu nào, đứa trẻ cũng bị dọa đến quên cả khóc, sắc mặt trắng bệch trừng trừng anh.
Levi nhíu mày, lạnh giọng nhắc nhở." Tất cả mọi thứ trên đời này, không phải cứ khóc là có được đâu."
Nước mắt, chỉ làm con người yếu đuối hơn thôi.
Người phụ nữ xấu hổ đè chặt đứa trẻ vào trong lòng mình, tay chân luống cuống một mảnh rời đi.
Sagami ôm hộp bánh trong tay, một bên còn lại nắm lấy vạt áo anh, khẽ nói:" Chúng ta về đi ba."
Ngữ khí Levi hiếm khi có tia nhu hòa, thấp giọng trả lời:" Được."
...
" Baba!" Kayaki nhào tới ôm lấy chân anh, hì hì cười hai tiếng:" Bánh kem đâu ạ?"
Levi duỗi tay đem hộp bánh nhỏ đưa qua cho nàng, nhắc nhở:" Ăn ít thôi."
Cô gái nhỏ vui vẻ gật đầu, sau đó làm mặt xấu với Sagami bên cạnh rồi tung tăng chạy về phía Tam U đằng xa.
Sagami:"..."
Không nhận người thân, cảm ơn.
Cậu quay lưng cùng Levi đi vào trong nhà, ôm hộp bánh còn lại tiến về phía sô pha ngồi xuống, trầm mặc suy nghĩ một hồi, lúc đầu để ý đến là bởi vì cái bánh giống màu mắt của Ari, cậu muốn đem qua đưa cho con nhóc đó, coi như trả lại bánh mì hôm trước.
Thế nhưng thẳng tay đưa tới, lỡ như khiến cho Ari hiểu lầm ý của cậu thì không tốt.
Với cả, cậu còn chưa điều tra được gì từ Eren Yeager.
Sagami nhíu mày, nghĩ tới mấy bữa trước hiếm khi có cơ hội, vậy mà cuối cùng lại bị Kayaki phá hỏng.
Chị ta bỗng nhiên chạy tới làm loạn một hồi, sau đó sẵn tay đem cậu đi qua nhà cái người kia, còn giảng giải cái gì mà không nên ở một mình cùng giống loài khác giới tính, sẽ gặp họa diệt thân.
Sagami cảm thấy có lẽ một ngày nào đó cậu phải đánh cho nàng tỉnh ngộ ra.
Bộ người kia với nàng cùng giới tính chắc?
Một ngày ba bữa bám dính lấy hắn, có tư cách gì mà nhắc nhở cậu?
Sagami nghẹn một hơi, trong đầu nhất thời trống rỗng, toàn thân giống như máy quạt, chậm rãi khiến nhiệt độ trong căn phòng giảm tốc.
" A..."
Kayaki vừa mới mở cửa nhà liền hứng một đợt gió lạnh lùa vào, nàng run rẩy đem bánh nhỏ còn dư lại đặt lên bàn, từng bước tiến tới chỗ Sagami bên kia.
Kayaki dè dặt hỏi:" Có chuyện gì vậy?"
Nhìn vẻ mặt của cậu như sắp thiêu sống ai tới nơi.
" Trở về đúng lúc thật."
Sagami đột ngột nở nụ cười, khiến nàng không nhịn được rợn tóc gáy, lắp bắp nói:" A-Ai chọc giận em!? Chị đi đánh chết người đó!"
Một bộ oai phong lẫm liệt vô cùng, có thể vì em trai mà hi sinh tất cả.
Sagami nhướn mày, khóe môi buông ra một câu:" Chị."
" Hả?" Kayaki nghĩ cậu kêu mình, lập tức đáp lại.
Sagami:" Người chọc giận tôi, là chị."
Kayaki:"...Ồ."
"..."
Bầu không khí lập tức trở nên an tĩnh quỷ dị.
Kayaki quay người muốn chuồn:" H-Hôm nay chị có việc, đi trước nhé."
Vừa dứt lời, cổ áo đằng sau bỗng nhiên nặng trịch, Sagami nắm chặt nàng, khiến Kayaki giãy dụa muốn dứt ra như thế nào cũng đều trôi sông đổ biển.
Nàng có chút tuyệt vọng, đáng thương hề hề nói:" Chị đã đụng gì đến em đâu chứ?"
Cậu mỉa mai:" Nhìn mặt chị là đủ để nắm đấm của tôi cứng lên."
Kayaki:"..."
Đừng có quá đáng như vậy!
Trong lòng nàng âm thầm dằn xéo cậu một trận, bên ngoài thì hít mũi, kêu lên:" Tha cho chị được không? Muốn chị làm gì cũng được."
"...A." Sagami nhướn mày, tựa như đang nghĩ đến cái gì đó, thấp giọng nói:" Quả thực là có chuyện cần nhờ chị."
"..."
Kayaki toàn thân phát run.
Nàng cảm thấy bản thân hình như đã đặt chân lên thuyền giặc.
...
Buổi chiều ở tường Rose.
" Tiểu Aries có nhà không ạ?"
Kayaki tươi cười sáng lạng đứng đối diện với Eren, khóe mắt nàng cong cong giống như vầng trăng nhỏ, mềm mại thanh âm vang lên.
Eren đối diện với vẻ mặt này của nàng, quả nhiên một chút kháng cự đều không có, gật đầu nói:" Để chú kêu con bé ra nhé?"
" Vâng ạ." Kayaki ngoan ngoãn kêu lên, sau đó nép ở bên cạnh cửa gỗ, yên lặng chờ đợi.
Vài phút trôi qua, Ari từ trong nhà bước đến, thần sắc lạnh nhạt nhìn nàng:" Có chuyện gì?"
Kayaki trưng ra một bộ mặt tươi rói, cười cười đáp:" Chị mời em ăn bánh, đi không?"
Ari nhíu mày, không hiểu nổi người này lại rốt cuộc bày trò gì, thế nhưng bánh ngọt đối với cô mà nói là chân ái, cho nên liền gật đầu đồng ý.
Không sao, có chuyện thì lập tức đánh nàng vài cái là được.
" Vậy mình đi thôi." Kayaki hào hứng nắm lấy tay Ari chạy thẳng một đường, tựa như hận không thể lấy ra cánh cửa thần kì, trực tiếp bay thẳng đến điểm hẹn luôn cho xong.
Ở đầu con hẻm bên kia, Sagami chờ đến có chút chán, cầm hộp bánh đi đến góc nhà xa lạ ngồi xuống, cậu không sợ bị đuổi, cả khu này ai cũng biết gia đình cậu.
Có sợ thì sợ bọn họ chạy đến thăm hỏi này nọ mà thôi.
Sagami vung chân đá vào hòn sỏi bên cạnh, không tự chủ được nhíu mày.
Đừng bảo là Kayaki lại làm hư chuyện rồi nha?
Hòn sỏi tựa như chạm vào vật cứng rắn rồi đột ngột dừng lại, cậu nhíu mày ngẩng đầu, đối diện với đôi con ngươi màu xanh lục nguyên bản lạnh nhạt của cô gái nhỏ.
Ari nhìn thấy cậu, bỗng nhiên như nhận ra gì đó, à một tiếng kêu lên:" Nhóc lừa đảo."
"..."
Sagami hơi ngẩn ra:"...Hả?"
Lừa đảo? Gọi ai đấy?
Ari vốn định quay qua đập chết Kayaki, ai dè nàng đã nhanh chân chạy mất từ lúc nào.
Cô gái nhỏ không cam lòng chậc lưỡi, quay bước định trở về đường cũ.
Sagami đối diện sau khi tiếp thu xong, lập tức nhíu mày hỏi:" Tôi lừa đảo cô khi nào?"
Không phải là đã phát hiện ra chuyện Eren Yeager rồi chứ?
Ari dừng chân, không quay đầu đáp:" Lợi dụng sự thương xót, làm tôi cứ ngỡ cậu không có nhà để về, mới cho ở nhờ."
" Thật không nghĩ tới... cậu lại là em trai của con cáo già kia."
Sagami:"..."
Không nhận người thân đâu, cảm ơn.
Nhưng mà nghĩ một chút, cậu bỗng nhiên nhận ra điểm lạ thường, hỏi:" Tôi nói bản thân không có nhà để về khi nào?"
Anh đây lúc chỉ muốn xem xem nhà Eren Yeager ở đâu thôi, là nhóc mời anh vào nhà đấy nhá?
Ari mím môi, không có ý tứ đáp lại
Sagami suy nghĩ:" Tôi làm rơi chìa khóa là thật, đi theo nhóc về nhà cũng chỉ là tùy hứng, lừa gạt khi nào?"
"..."
Cô gái nhỏ giật khóe mắt, quả thực là cậu không có nói gì, tất cả là do cô tự ý bổ não, nhưng vẫn không muốn chấp nhận lí luận của bản thân là sai.
Ari hạ giọng:" Thế tha thứ cho cậu vậy."
Sagami vốn dĩ còn muốn phản pháo, nhưng nhìn đến thần sắc lạnh lùng khó khăn xây dựng lên của cô gái nhỏ sắp sụp đổ, cậu bỗng nhiên lương tâm nổi dậy, gật đầu đồng ý.
Nam hài đi qua góc nhà cầm bánh nhỏ lên, đưa qua:" Quà tạ tội."
Ari không do dự nhận lấy, hỏi khẽ:" Ăn nhé?"
" Ừ." Sagami đem thìa nhỏ đã chuẩn bị sẵn đặt vào tay cô.
Ari chậm chạp ngồi xuống góc nhà cùng cậu, chậm rãi đem toàn bộ phần bánh ăn hết trong mười phút, khi ăn, đôi con ngươi màu lục nhạt của cô hơi sáng lên, làm dịu bớt vẻ lãnh đạm thường ngày.
Sagami lẳng lặng nhìn một hồi, bỗng nhiên trong đầu cậu vụt qua một cái tên, nhất thời không giữ được buông miệng.
" Tiểu Aries."
Ari đột ngột quay qua trừng mắt với cậu, tay cầm hộp có phần run rẩy, may mà cô đã ăn xong ban nãy, nếu không thì cái bánh đã bị động tác này làm rơi xuống nền đất rồi.
" Kêu nhảm cái gì?" Cô gái nhỏ quay về bộ dạng rét run ban đầu.
Sagami bỗng chốc cảm thấy hình như cô không thích cái biệt hiệu này của mình, cậu cười nhạt, thấp giọng trêu chọc:" Tiểu Aries, cùng tôi vào tiệm bánh không?"
"..."
Tuy hoàn toàn không thích cái biệt hiệu này, nhưng vì câu đằng sau của cậu, Ari quyết định cân nhắc một chút.
" Đi."
Sagami âm thầm cười nhạt, cùng cô song song đi ra ngoài.
Một đường này cậu không mở miệng 'Aries' thì chính là ' Tiểu Aries ' làm chính chủ phiền muộn muốn chết, nhưng vì cái ăn mà không thể không hạ mình.
Cừu nhỏ cảm thấy cô đã dùng hết sức lực cả đời này để nhẫn nhịn cậu.
...
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ em trai ác ma giao cho, Kayaki lật đật như thường lệ chạy đến nhà Tam U, không nói một lời tông cửa bước vào.
Thiếu niên lẳng lặng nâng mắt nhìn nàng, không mở miệng nói gì.
Kayaki nằm trên sô pha khôi phục sức lực, thanh âm mang theo giọng mũi:" Tiểu Tam, hôm nay trời nóng quá đi à."
"..."
Người nọ im lặng, trầm mặc hỏi:" Muốn làm sao?"
Nàng lăn quay một vòng, ngữ khí mềm mại:" Ước gì tối nay có tuyết nhỉ?"
Tam U liếc mắt:" Ngươi thật lòng?"
Kayaki nổi tính muốn trêu chọc hắn:" Chắc rồi."
Nàng biết người này trên thông thiên văn dưới tường địa lí, hoàn toàn là dạng cái gì cũng có thể làm được, nhưng nàng còn thật sự không tin, hắn có thể thay đổi cả thời tiết.
Đối với Kayaki mà nói, con rùa kim cương này của nàng chỉ có thể làm chuyện liên quan đến của cải vật chất thôi.
Thiếu niên nhìn đến bộ dáng rũ rượi nhàn hạ của nàng, quay đầu nhấp môi lẩm bẩm một tiếng.
Trời bên ngoài đã sắp sập tối, không khí mát mẻ luồn qua cửa sổ ùa vào, bỗng nhiên từ trong đám mây rơi xuống vài hạt nhỏ màu trắng, ban đầu vì ít nên Kayaki không để ý, lúc sau nhiều đến mức nàng không nhìn qua cũng không được.
Kayaki thất thần kêu lên:" Ôi mẹ ơi."
Buổi chiều trời nóng như vậy mà bảo có tuyết là có tuyết, cái miệng này của nàng linh quá phận!
Tam U nhìn cô gái nhỏ tràn đầy sức sống dòm ra ngoài cửa sổ, đôi mắt đen láy của nàng lóe lên quang mang nhàn nhạt, sống động rực rỡ.
Kayaki nhào đến ôm lấy tay hắn, cười cười nói:" Chúng ta mau về nhà tìm người chơi ném tuyết đi."
Thiếu niên lẳng lặng gật đầu, không có ý định nói thêm.
Hai người hoàn toàn trong bộ dạng đối lập nhau ra đường, Tam U chỉ mặc có cái áo thun ngắn tay cùng đôi giày da thường trực, chẳng bù với cô gái nhỏ bên cạnh hắn, toàn thân bọc thành cái bánh chưng dày cọm.
Trời bỗng nhiên chuyển lạnh khiến khung cảnh ồn ào bị đình trệ, may là tuyết rơi không quá dày, các cửa hàng đều không phải đóng cửa.
Trên đường, Kayaki đụng phải em trai ác ma cùng con cừu nhỏ no nê rời khỏi tiệm bánh, nàng duỗi tay nắm lấy vạt áo Tam U như để tiếp thêm sức mạnh, mềm mại hỏi:" Có muốn cùng chị chơi ném tuyết không?"
Sagami vốn định mở miệng từ chối, Ari bên cạnh lại lập tức đồng ý.
Sagami:"..."
Không ngờ con cừu lạc này lại ấu trĩ như vậy.
Thế là ba người bắt đầu vào trong sân nhà xây dựng thành trì, sẵn tiện giao luật.
Tam U hoàn toàn từ chối trò này, một lòng một dạ ở bên cạnh làm trọng tài giữ trẻ.
Ba nhân vật chủ chốt chia làm ba phe, phân ra hai trận, loại người dần, cuối cùng ai gϊếŧ được nhiều nhất thì sẽ thắng.
Trận đầu tiên, Kayaki bị ném đến toàn thân đầy tuyết là tuyết, lảo đảo rời khỏi chiến trường.
Nàng ngồi bên cạnh Tam U, tỏ vẻ đáng thương phủi tuyết trên người xuống, oán trách:" Sao hai đứa đó dám đối xử với người lớn tuổi như vậy chứ?"
Tam U:"..."
Được rồi, lớn tuổi thì lớn tuổi.
Vào lúc trận chiến thứ hai sắp bắt đầu, sân nhà bỗng nhiên xuất hiện một vị khách không mời, Silent khóe mắt tràn đầy ý tứ nhìn bọn họ, nhoẻn miệng nói:" Chà, chơi vui vậy mà không rủ anh sao?"
Sagami nắm chặt đống tuyết trong tay, thẳng thừng ném tới.
" Bộp."
Rất chuẩn, ngay mặt.
Silent nụ cười thoáng thu liễm:" Đối xử với tiền bối như thế–"
" Bộp."
Banh tuyết thứ hai từ phía bên trái phi đến, chính xác đáp vào phần mặt còn lại.
Ari phủi phủi tay, tiếp tục cúi đầu nặn banh mới.
Silent:"..."
Mấy cái đứa này...!!
Đuôi mắt hồ ly tàn ác rũ xuống, Silent dùng tốc độ sấm sét gia nhập, chiếm cứ thành trì nát bấy của Kayaki, ào ào ném banh.
Trận chiến kinh liệt quá mức, Sagami cùng Ari thành lập trận tuyến, cùng nhau công kích 'kẻ ngoại lai'.
Đoạn sau Kayaki cũng mang thân phận thua cuộc tới gia nhập giúp đỡ Silent.
Bốn người chơi đến quên trời quên đất, Katherine cùng Levi trở về từ lúc nào chẳng biết, đám người đằng sau bọn họ cũng ngó đầu vào, cười ha hả.
Armin ấp úng đi tới ngăn cản con trai:" Silent à, bình tĩnh chút đi con."
Silent quăng đống tuyết trên tay, quỷ dị cười một tiếng:" Ba đừng lo, lập tức sẽ kết thúc thôi."
Annie ở một bên trầm mặc nhìn, không hề có ý khuyên nhủ.
Con của cô, nhất định sẽ thắng.
Levi xem bọn nhỏ một hồi, đồ ăn trong tay cũng bắt đầu muốn đóng băng, trực tiếp tiến đến vác Sagami cùng Kayaki lên vai, đem vào trong.
Katherine cười xùy, lặng lẽ theo sau anh.
Eren cũng đi tới bế bổng Ari trong thái độ phẫn uất của cô gái nhỏ, cùng Mikasa vào nhà.
Silent sáng lạng quay qua chỗ Armin cười lên:" Thấy con nói đúng không?"
Chưa kịp để Armin rối rắm xong, Annie đã tiến đến đẩy Silent tới phía trước một chút, nhắc nhở:" Trời lạnh, vào nhà thôi."
Một nhà ba người dẫn đầu, kéo theo mấy người còn lại của tuyến một vào trong.
Quân Đoàn tuyến một hầu hết đều là người cũ của Trinh Sát Quân, chỉ có Connie, Sasha cùng Jean và Historia là vắng mặt, hai người trước thì cùng nhau về quê sinh sống, Jean đã tiến cung giúp đỡ Historia từ lâu, bọn họ chắc giờ vẫn còn đang bận rộn với mấy cái văn bản của đế quốc, không có thời gian.
Buổi tối đêm se se lạnh, đoàn người ở trong nhà vây quanh nồi lẩu, ấm áp mĩ mãn.
Khoảng thời gian yên bình này, kéo dài đến vĩnh viễn...
---Kết---
Vậy là câu truyện cuối cùng đã tới phần kết, một năm này thực sự trải qua rất nhiều chuyện, mọi người ủng hộ vượt quá sức mong đợi, khiến tôi rất muốn nói một tiếng cảm ơn.
Mỗi like và comment mang theo tình cảm của mọi người, tôi đọc đến thực sự rất vui vẻ và quý trọng, nói thật thì từng cái bình luận tôi đều đọc rất kĩ, thậm chí một số còn thuộc làu.
Cảm nhận được sự yêu thích giành cho câu chuyện này của mọi người khiến tôi siêu hạnh phúc á, follow tôi để chúng ta tiếp tục cùng nhau đồng hành ở các tác phẩm mới nha~
I love you ❀❥
.