Edit: Miu Miu.
Beta: Bạch Hồ.
—oOo—
Quách Tĩnh chăm chú nhìn bả vai Dương Khang, trên làn da trắng nõn, những vết đỏ ứ đọng kia càng nhìn thấy rõ ràng.
Quách Tĩnh đương nhiên biết rõ nguyên nhân tạo thành, chuyện tình yêu nam nữ trên thảo nguyên không bị cản trở, Quách Tĩnh không phải cái gì cũng không biết. Nhưng Quách Tĩnh chưa bao giờ nghĩ tới sẽ thấy loại dấu vết này trên người Dương Khang. Trong nháy mắt, toàn thân Quách Tĩnh toát lên lửa giận, cơ hồ muốn đem lý trí của hắn đốt cháy hết.
Dương Khang kinh ngạc cúi đầu, Dương Khang không thấy dấu hôn trên cổ mình, nhưng Dương Khang không ngờ Lục Quán Anh lưu lại ấn ký trên người mình rõ ràng như thế, y cũng không khỏi giận dữ.
“Còn không phải do tiểu tử thúi Lục Quán Anh kia, hắn cho ta là Hoàn Nhan Dương. Dựa vào! Chán ghét chết ta!”
Quách Tĩnh càng xem những dấu hôn kia càng chướng mắt, ánh mắt rực lửa.
Hắn chỉ rời đi Dương Khang một lát, thế nhưng lại phát sinh chuyện như vậy. Nếu như có thể, hắn hận không thể tại trên người Dương Khang khắc lên con dấu, vĩnh viễn nhốt tại trong ngực của hắn.
Quách Tĩnh nhìn Dương Khang chỉ khoác một cái ngoại bào bằng tơ tằm, bên trong cái gì cũng không mặc, Quách Tĩnh nhìn những dấu vết chướng kia, lồng ngực trắng nõn, cái eo mảnh mai mà rắn chắc, sau đó xuống chút nữa…… Quách Tĩnh thật muốn cứ như vậy đem Dương Khang bổ nhào trên mặt đất, đem y biến thành của mình……
Khang đệ là của hắn! Chỉ có thể là của hắn!
Dương Khang lúc này mới phát giác thần thái Quách Tĩnh khác thường, còn chưa kịp nói cái gì, liền cảm thấy trước mắt một hồi thiên toàn địa chuyển, Dương Khang bị cánh tay Quách Tĩnh ôm quay một vòng, thẳng tắp ép y trên hòn giả sơn.
Sau lưng tiếp xúc mặt đá thô ráp lạnh như băng làm cho Dương Khang khó chịu cau chặt lông mày, vừa định hỏi Quách Tĩnh phát điên cái gì, lại thấy cả người Quách Tĩnh áp lên.
Dương Khang chỉ kịp quay mặt tránh đi môi Quách Tĩnh áp tới, cảm giác được cổ của mình bị Quách Tĩnh nặng nề hút, Dương Khang mới ý thức được, Quách Tĩnh lại đang trừ độc cho y.
Dựa vào! Trừ độc cũng không phải dùng phương pháp này a! Y hẳn là nên đi tiêm vắc-xin phòng bệnh dại mới đúng!
Dương Khang nổi giận, sau đó lại bởi vì động tác Quách Tĩnh mà không cách nào khắc chế toàn thân run rẩy.
Chính là…… Rõ ràng lúc nãy Lục Quán Anh cũng làm như vậy, y vạn phần kháng cự, nhưng cũng đồng dạng sự tình, hiện tại do Quách Tĩnh làm, Dương Khang lại cảm thấy căn bản không có cảm giác chán ghét, ngược lại…… Phi thường vui sướng.
Tại sao lại như vậy? Chỉ là bởi vì y và Quách Tĩnh rất quen thuộc? Nhưng Dương Khang không thể tưởng tượng đến bất kì kẻ nào đối với y làm như vậy a, chỉ có Quách Tĩnh.
Dương Khang thở hổn hển, từ chỗ Quách Tĩnh gặm cắn, lập tức khoái cảm từ lưng của Dương Khang chạy lên, nhanh chóng lan ra toàn thân.
Nội tâm Dương Khang vô cùng cuống quýt, y đã khôi phục võ công, chỉ cần y kiên trì, nhất định có thể ngăn cản hành động của Quách Tĩnh. Chỉ là hai tay của Dương Khang đặt ở trên vai Quách Tĩnh không có hành động. Không biết là Dương Khang vô lực đẩy Quách Tĩnh ra, hay là không muốn đẩy ra.
Lúc sau, khi Quách Tĩnh thấy những vết đỏ trên người Dương Khang toàn bộ đã bị dấu hôn của chính mình thay thế, tức giận mới tiêu tan một nửa. Quách Tĩnh cũng biết hành động lúc nãy của mình có chút thô lỗ, người trong ngực thì thân thể cứng ngắc, vội vàng đem gặm cắn biến thành liếm láp, Quách Tĩnh hôn xương quai xanh duyên dáng, thoả mãn nghe được tiếng rên rỉ từ trên môi của Dương Khang.
Tay Quách Tĩnh cũng không nhàn rỗi, Dương Khang ngoại trừ mặc một cái ngoại bào bằng tơ tằm thì bên trong không có mặc bất cứ quần áo nào, Quách Tĩnh đối với Dương Khang ‘muốn’ đã lâu, lập tức liền không chút khách khí chạm vào làn da dưới lớp ngoại bào của Dương Khang.
Cảm xúc của làn da truyền đến trong lòng bàn tay làm Quách Tĩnh yêu thích đến không muốn buông tay, Quách Tĩnh mê muội nhìn làn da trắng nõn của Dương Khang nhiễm một màu hồng phấn.
Dương Khang vừa tức vừa vội, người này như thế nào có thể được một tấc lại muốn tiến thêm một thước? Hơn nữa cũng không nhìn xem trường hợp a!
Dương Khang tuy cùng Quách Tĩnh nhiều năm thân mật khăng khít, nhưng mà chưa từng có làm qua dưới màn trời chiếu đất a.
Thực tế bọn họ hiện tại đang ở trong trang viên của người khác, tuy bọn họ đang ở trong trận pháp hỗn loạn, nhưng mà trong trận pháp vẫn còn có vài người, vạn nhất không khéo đi ngang qua……
Dương Khang hai chân run rẩy vô lực, chỉ có thể bủn rủn nửa nằm nửa ngồi trên hòn giả sơn, thần trí hỗn loạn vô cùng. Tuy Dương Khang thừa nhận ở trong này càng kích thích, nhưng y vẫn còn một chút lý trí, Dương Khang nắm lấy tay Quách Tĩnh, ngẩng đầu lên thở dốc nói:
“Đừng…… Đừng ở chỗ này……”
Không ở đây, chẳng lẽ trở về phòng còn có thể tiếp tục?
Quách Tĩnh nghe vậy lập tức ngừng động tác, còn giúp Dương Khang một lần nữa cẩn thận mặc lại ngoại bào, lưu luyến đỡ Dương Khang đứng lên. Chỉ là khi Quách Tĩnh nhìn thấy gương mặt đỏ bừng như máu của Dương Khang, vẫn là nhịn không được cúi đầu đưa tới.
Dương Khang muốn tránh nhưng không kịp, chỉ có thể quay sang một bên, Dương Khang chỉ cảm thấy đôi môi nóng rực của Quách Tĩnh sát qua má của y, làm tâm của Dương Khang thật vất vả mới bình tĩnh trở lại, thêm lần nữa hoảng hốt.
Không được, cái này quá không bình thường!
Nếu như là lúc trước, Dương Khang còn có thể lừa mình dối người, an ủi bản thân đây chẳng qua là tình huynh đệ, nhưng Lục Quán Anh cùng Hoàn Nhan Dương là ví dụ ở trước mắt, Quách Tĩnh đối với y có hành động mờ ám lại càng ngày càng nhiều, điều này làm cho Dương Khang không cách nào không cảnh giác.
Hơn nữa làm cho Dương Khang cảm thấy sợ hãi nhất, là Dương Khang đối với Quách Tĩnh căn bản không có lực chống cự.
Dương Khang tinh thần có chút không tập trung mà dẫn dắt Quách Tĩnh đem trận pháp trở về vị trí cũ, sau đó Dương Khang cũng không quay đầu lại mà đi về phòng.
Lục Thừa Phong chờ ở ngoài Du Tình viên thấy sắc mặt Dương Khang thay đổi, càng không dám tiến lên hỏi, chỉ có thể quay đầu lại hung hăng trừng Lục Quán Anh đang đứng khúm núm bên cạnh hắn.
Lục Quán Anh cúi thấp đầu, nhưng khi Dương Khang đi ngang qua hắn, Lục Quán Anh vẫn là nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn lại.
Người này làm sao có thể cùng Hoàn Nhan Dương lớn lên giống như vậy? Mà hiện tại thì Hoàn Nhan Dương trốn ở chỗ nào? Lục Quán Anh tâm phiền ý loạn, khóe mắt lại nghiêng nhìn dấu hôn ở cổ của Dương Khang, giống như là có thêm rất nhiều……
Nhìn người theo sát ở sau lưng Dương Khang, người nọ dùng ánh mắt hung ác nhìn hắn, Lục Quán Anh thú vị sờ lên cái cằm.
Quách Tĩnh vốn định lập tức rút kiếm hướng Lục Quán Anh đâm tới, nhưng hắn phát giác biểu tình Dương Khang có điểm không thích hợp, chỉ có thể tạm thời đè xuống phẫn nộ trong lòng, bước nhanh đuổi theo Dương Khang.
Đợi Quách Tĩnh sau khi vào phòng, mới phát hiện Dương Khang vẫn mặc như vậy mà nằm trên giường quấn chăn.
Không tiếp tục sao? Quách Tĩnh đứng ở bên giường bị đả kích lớn, nhưng vẫn là lấy lại bình tĩnh nói:
“Khang đệ, nước không còn ấm? Ngươi không cần tắm rồi mới ngủ sao?”
“Không.”
Dương Khang nghiến răng nghiến lợi nói. Loại tình huống này, nếu y lại tắm rửa, nhất định sẽ gây hỏa.
Quách Tĩnh trong lòng thở dài, biết xúc động của mình ở trong trang viên đã dọa Dương Khang sợ không nhẹ. Lập tức chỉ có thể đi qua giúp Dương Khang đem chăn đắp kín, tuy nhìn thấy một bên tai của Dương Khang đỏ bừng làm cho Quách Tĩnh nhịn không được một hồi tâm ý viên mãn, nhưng Quách Tĩnh vẫn là nắm chặt hai tay khắc chế chính mình, xoay người rời đi.
“Không cần đi giáo huấn Lục Quán Anh, ta đã tự xuất thủ.”
Ngay khi Quách Tĩnh muốn rời đi, Dương Khang đột nhiên mở miệng nói.
“Ân?”
Quách Tĩnh quay đầu lại bán tín bán nghi, bởi vì hắn vừa mới nhìn qua Lục Quán Anh, từ đầu đến chân đều hoàn hảo không tổn hao gì, đâu có dấu vết của người vừa bị giáo huấn?
“Ta sử dụng Niêm Hoa châm với hắn, từ nay về sau hắn sẽ bị bất lực.”
Dương Khang nhàn nhạt nói ra, cuối cùng còn có thâm ý khác nhả ra một câu, nói:
“Ai bảo hắn đối với ta động thủ động cước.”
Quách Tĩnh nghe vậy sau lưng thấy lạnh cả người, trong nội tâm thầm nghĩ, nếu như vừa rồi hắn kiên trì tiếp tục, có phải hắn sẽ là người tiếp theo?