[Đồng Nhân Anh Hùng Xạ Điêu] Tĩnh - Khang

Chương 14: Bị từ bỏ……




Edit: Miu Miu.

Beta: Bạch Hồ.

—oOo—

Kỳ thật Dương Khang thật sự có giãy dụa qua như vậy một giây đồng hồ.

Bất quá cũng chỉ là một giây đồng hồ mà thôi, sau đó y lại thả lỏng. Dù thế nào đi nữa, y nghĩ, tối hôm qua y hầu hạ Quách Tĩnh ba giờ, chẳng lẽ đến phiên chính mình hưởng thụ lại không được?

Huống chi, người khác đụng chạm, xác thực nếu so với chính mình làm thì mẫn cảm hơn mấy lần. Dương Khang từ trước đến nay là người chủ nghĩa hưởng thụ, đầu óc của y luôn thành thật với thân thể, cho nên khi thân thể tự chủ đi tìm khoái cảm thì đầu óc y cũng chỉ còn một mảng trống rỗng, cả người run rẫy ôm ngực vặn vẹo thân mình

Quách Tĩnh thân thể cơ hồ có chút vặn vẹo cùng run rẩy, nghe bên tai tiếng Dương Khang như ấu thú rên rỉ, thân thể của mình cũng dần dần nóng lên.

Hắn tỉnh lại thì nhìn thấy Khang đệ có động tác mờ ám, chợt nhớ tới đêm qua y vì hắn làm chuyện này. Tuy không biết có ý nghĩa gì, nhưng mà hắn biết rõ là phi thường thoải mái, cho nên cũng nắm lấy y, học thủ pháp đêm qua của Khang đệ.

Chỉ là…… Chỉ là hắn không nghĩ tới, Khang đệ lại thoải mái như vậy.

Quách Tĩnh mặt đỏ tới mang tai nhìn sườn mặt tinh điêu ngọc mài của Dương Khang, cặp mắt xếch nhắm lại, lông mi thật dài không ngừng run rẩy, gò má trắng nõn như ngọc nhuộm lên một tầng hồng nhuận rung động lòng người, cặp môi đỏ mọng thường xuyên thốt ra lời cay nghiệt có chút giương ra, không ngừng rên rỉ, có thể nhìn thấy được hàm răng trắng muốt.

Xuống chút nữa chính là xương quai xanh duyên dáng của y, lướt qua bả vai gầy gò, cùng bởi vì động tác mà cổ áo mở rộng, lộ ra một mảng ngực trắng nõn……

Quách Tĩnh trong cổ họng phát ra một âm thanh không rõ ý nghĩa, hắn cảm giác được trong lồng ngực như bị lửa thiêu đốt, loại khát vọng quen thuộc đêm qua lại nổi lên trong lòng, sau đó hội tụ đến dưới bụng.

Hắn biết rõ loại cảm giác này hẳn là cùng Khang đệ có quan hệ, nhưng hắn hiện tại chỉ đem y ôm vào trong ngực, nhưng dục vọng trong lồng ngực càng đánh trống reo hò muốn thoát ra.

Hắn muốn làm cái gì?

Quách Tĩnh nhịn không được tay tăng thêm lực đạo, Dương Khang lập tức theo đó không khống chế được rên rỉ một tiếng, bắt lấy cổ tay Quách Tĩnh, toàn thân căng cứng một chút. Quách Tĩnh cảm giác được có chất lỏng ấm áp phun tới, lây dính tay hắn.

Sau một lúc lâu, Dương Khang mới một lần nữa buông lỏng xuống, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, hất tay Quách Tĩnh ra ngồi dậy. Tùy tiện nhảy xuống giường, vọt đến sau tấm bình phong rửa mặt, vẫn không quên lên tiếng hỏi:

“Uy, có cần ta giúp ngươi giải quyết không a? Ta có thể giải quyết nhưng ngươi không dậy nổi.”

Quách Tĩnh cũng ngồi dậy, cúi đầu nhìn chất lỏng bạch sắc trong tay mình, nghĩ mãi mà không rõ.

Dương Khang căn bản không có đem chuyện này để ở trong lòng, hơn nữa đời này sau khi thể nghiệm tâm tình cũng thoải mái, thậm chí còn không biết ở đâu nghe được tiểu khúc.

Rửa mặt xong, thoáng cái thay đổi một thân quần áo mới từ sau bình phong đi ra, Dương Khang lại phát hiện Quách Tĩnh vẫn ngồi ở trên giường, cúi đầu nghiên cứu chất lỏng trong tay.

“Cái này có gì đẹp mắt?”

Dương Khang lấy một cái khăn ném tới.

“Nhanh lau sạch đi, sau đó hảo đi ra cửa nhìn xem sư phó như thế nào, rốt cuộc là người nào thắng a……”

Đối với khúc mắc cao thủ quyết đấu tối hôm qua, Dương Khang tâm ngứa khó nhịn. Đương nhiên, y cũng sợ bọn họ đồng quy vu tận, hoặc là lưỡng bại câu thương.

Trong nguyên tác, Âu Dương Phong cùng Hồng Thất Công chẳng phải song song hao hết nội lực mà chết sao? Tuy Hoàng dược sư cùng Vương Trùng Dương không đến mức có cái loại tình trạng này, bất quá sư phó y là điên điên khùng khùng khởi xướng, ai cũng ngăn không được a!

Quách Tĩnh lại không hề cầm khăn lau sạch tay, ngược lại nghi hoặc mà hỏi thăm:

“Khang đệ, vừa mới làm như vậy, ngươi rất thoải mái?”

Dương Khang lau tóc, quay đầu lại nhìn hắn một cái, cười nhạo nói:

“Đương nhiên rất thoải mái, là nam nhân đều thoải mái.”

Quách Tĩnh dừng một chút, muốn nói nhưng lại khó mở miệng, hắn nhíu mày nói:

“Chính là…… Đêm qua ngươi đối với ta làm như vậy, tuy rất thoải mái, nhưng mà có loại cảm giác nói không nên lời.”

“Cảm giác gì?”

Dương Khang bị khơi mào lòng hiếu kỳ, nhìn xem hạ thân Quách Tĩnh dựng lều nhỏ, xoa xoa tay nói:

“Muốn hay không thử lại lần nữa? Bất quá, ta phỏng chừng nửa canh giờ ngươi cũng tiết không được, ta cũng không muốn tay của ta lại chịu tra tấn.”

“Tiết?”

Quách Tĩnh nhìn nhìn tay của mình.

“Chẳng lẽ như Khang đệ vừa mới như vậy? Chính là sư phụ phân phó ta phải giữ thân……”

Dương Khang lúc này mới hiểu rõ, nguyên lai thật đúng là Tiên thiên thần công gây ra họa.

Cái gọi là luyện tinh hóa khí, tự nhiên là không thể lãng phí bất luận tinh khí gì, giữ thân cũng là một trạm kiểm soát, đây là vì sao Quách Tĩnh tối hôm qua kim thương không ngã.

Nhưng mà làm nam nhân như vậy có gì tốt? Trách không được Quách Tĩnh nói hắn tối hôm qua tuy rất thoải mái rồi lại rất không thoải mái.

Nói nhảm, nam nhân không phát tiết dục vọng làm sao thoải mái?

Nghĩ tới đây, Dương Khang vô cùng đồng tình Quách Tĩnh, tiểu tử này còn không bằng đi cùng Giang Nam thất quái học võ, ai biết Tiên thiên thần công của Vương Trùng Dương biến thái như vậy a!

“Có thể là do võ công của ta luyện được không đủ……”

Quách Tĩnh thở dài, quyết định tiếp tục cố gắng tu luyện võ công.

“Ừ…… Cũng có thể do ngươi bị  kích thích không đủ……”

Dương Khang tìm nguyên nhân khác.

Phải biết rằng, nam nhân không chỉ dùng tay để phát tiết, bất quá y cũng không có biện pháp thí nghiệm giúp hắn. Chờ đi Trung Nguyên, dẫn hắn đến thanh lâu để kiến thức a! Đương nhiên, đến lúc đó chính y cũng muốn đi tìm hiểu một chút.

Dương Khang liếm liếm môi, cười đến vẻ mặt thích ý.

Quách Tĩnh lại thấy trong nội tâm nhảy dựng, chất lỏng lưu trong tay như muốn làm phỏng người, hồi tưởng lại thân thể mê người nằm trong ngực cùng rên rỉ, làm hô hấp nặng nề.

Dương Khang hướng hắn hất lên khăn mặt, thúc giục hắn nói:

“Nhanh lên, ngươi đem vấn đề của mình giải quyết đi, sau đó rửa mặt, chúng ta đi tìm sư phó.”

Dương Khang cũng không đem chuyện Quách Tĩnh coi là nghiêm trọng, dù sao đối với một người nam nhân mà nói, bất lực mới là vấn đề lớn, còn cái ‘giơ lên không ngã’ này, đối với y mà nói, căn bản chính là khoe khoang!

Quách Tĩnh tiếp nhận khăn mặt, tinh tế mà đem chất lỏng trên tay lau  sạch, sau đó nhắm mắt điều tức một vòng, liền đem thân thể khôi phục nguyên trạng. Chờ hắn rửa mặt xong, phát hiện Dương Khang đối diện đứng trước gương cầm lược, đem đầu tóc dài của y thành ổ gà.

“Nhanh lên, tới giúp ta chải đầu, cánh tay ta hảo mỏi, cử động đều không được. Nha, thật muốn đem tóc này đều cắt đứt, nam nhân lưu tóc làm cái gì a!”

Dương Khang hận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải y sợ sau khi cắt bỏ tóc dài, các mỹ nữ tỷ tỷ sẽ cho rằng y là hòa thượng, nếu không y sẽ không lưu tóc dài như vậy!

Quách Tĩnh bất đắc dĩ cười cười, cầm lược trong tay Dương Khang, tinh tế mà đem tóc dài của y chải cẩn thận, sau đó mới hảo hảo mà đem tóc dài của y buộc chặt lên.

Dương Khang thoả mãn nhìn nhìn trong gương, phát hiện mình lại suất một chút, cười hì hì nói:

“Quách Tĩnh, từ nay về sau giúp ta chải đầu a, ta làm không tốt.”

Quách Tĩnh nhẹ gật đầu, thế mới biết, Dương Khang mỗi ngày tùy ý đem tóc dài thắt ở sau đầu cũng không phải bởi vì y nguyện ý như vậy, mà là bởi vì y không có chải đầu.

Nếu như y nguyện ý, hắn có thể chải tóc cả đời cho y……

“Uy! Quách Tĩnh! Sững sờ cái gì? Đi!”

Dương Khang đi ra ngoài trướng kêu.

Quách Tĩnh lẳng lặng mà đem lược đặt lên bàn, cùng thường ngày giống nhau, đi theo phía sau Dương Khang, đi ra ngoài.

—————————

Hai người tại trong núi hoang đi hồi lâu, lúc này không còn trận pháp cách trở, nhưng mà bọn họ cũng phải đi một lúc lâu giống như tối hôm qua.

Cuối cùng xác định, sư phụ hai người bọn họ song song mất tích……

“Dựa vào! Lại còn đi mà không nói nữa!”

Dương Khang tức giận chà đạp hoa hoa thảo thảo dưới chân, cực kỳ khó chịu.

Y còn chưa có học đến Cửu Hoa ngọc lộ hoàn, không có học được Phách không chưởng, không thể đem Ngọc bích tiêu thổi lên một cái âm! Hoàng dược sư sao có thể nói đi là đi!

Hơn nữa, không có người nói cho y biết, đêm qua cao thủ quyết đấu đến tột cùng người nào thắng a!

Quách Tĩnh tâm tình cũng vậy, hắn còn muốn hỏi sư phó chuyện luyện tinh hóa khí, nhưng lại phát hiện sư phó đã không chào mà đi, ngay cả trong huyệt động sư phó thường ở cũng không có vật phẩm trọng yếu nào được để lại.

Không có nhắn lại cho hắn bất luận cái gì, chắc là đi quá mức vội vàng.

Dương Khang còn không hết hy vọng, dắt lấy Quách Tĩnh tìm ba ngày ba đêm, sau đó bọn họ mới tiếp nhận sự thật, bị sư phó vứt bỏ.

Theo Dương Khang không cam lòng phân tích, hai người bọn họ thu bọn họ làm đồ đệ, chính là vì phân cao thấp, hiện tại bọn họ trực tiếp phân ra cao thấp, tự nhiên cũng không cần ở trong thảo nguyên hoang vu này.

Nói cách khác, bọn họ vô dụng.

Bất quá tuy cô đơn, nhưng Dương Khang không thừa nhận cũng không được, sáu năm này y và Quách Tĩnh có cũng được ít nhiều.

Có thể được Đông Tà Hoàng dược sư cùng Trung Thần Thông Vương Trùng Dương tự mình dạy bảo, tự nhiên được lợi ích không nhỏ. Cho nên bọn họ liền một lần nữa tĩnh tâm lại, trở lại làm việc và nghỉ ngơi bình thường, tự mình tu luyện.

Chỉ là, từ sau ngày đó, Dương Khang lại có một chuyện tâm phiền.

Là do Quách Tĩnh đối với y tự động tự phát động thủ cước vào mỗi buổi sáng.

“Buông tay! Như vậy không được…… Ân…… Mau nữa……”

Ngày đầu tiên, Dương Khang giãy dụa không có kết quả.

“Ta nói không được…… Ô…… Đáng giận…… Không……”

Ngày hôm sau, Dương Khang phản kháng vô lực.

“Không cần! A! Ngừng!…… Không…… Ngô…… Đừng có ngừng……”

Ngày thứ ba, Dương Khang giãy dụa sắp chết.

……

Sau mỗi lần như vậy, y đều nghiêm khắc cảnh cáo Quách Tĩnh, lần sau không cho phép lại tiếp tục. Nhưng Quách Tĩnh cùng y lớn lên, tự nhiên có thể xem thấu y nói thật hay là nói dối.

Quách Tĩnh chỉ biết, làm như vậy Khang đệ rất thoải mái.

Như vậy là đủ rồi.

Dương Khang đã đánh giá thấp kiên nhẫn cùng cố chấp của Quách Tĩnh, cũng xem thường thói quen đáng sợ. Sau đó, y lại có thói quen rời giường theo phương thức quỷ dị.

Thiết, coi như là nuôi một con cẩu, mỗi ngày đều liếm mặt của y gọi y rời giường a……

Tuy nhiên, cái đó và tình huống hiện tại của y khác nhau rất lớn……

Buổi sáng hôm nay, Dương Khang quen thuộc trong khoái cảm tỉnh lại, bất quá y không phải bị mộng tinh, nếu vậy cũng sẽ không có dấu vết.

Y nhắm mắt lại nhẹ nhàng rên rỉ, bỏ mặc chính mình giao cho Quách Tĩnh, theo tay của hắn mà dậy vũ, cho đến khi y cảm thấy vai mình bị Quách Tĩnh nắm lấy, biến thành nằm ngửa ở trên giường.

“Khang đệ…… Ta muốn nhìn ngươi……”

Thanh âm áp lực của Quách Tĩnh từ phía trên y truyền đến.

Dương Khang khó hiểu mở to mắt, phát hiện Quách Tĩnh một tay vuốt ve chỗ yếu hại của y, một tay ôm lấy y. Đôi mắt kia lộ ra vẻ mê muội làm cho Dương Khang bị mê hoặc, đang muốn xem cho rõ ràng thì, đột nhiên y và Quách Tĩnh hai người đồng thời cứng đờ.

Vốn tưởng rằng chỉ là người đi ngang trướng bọn họ, nhưng không ngờ lại nghe thấy tiếng bước chân trực tiếp đi đến trước màn, hơn nữa ngay lúc bọn họ không kịp phản ứng thì liền không khách khí nhấc màn cửa trướng bồng lên.

Dương quang nóng bỏng bên ngoài lập tức chiếu vào, Đà Lôi lớn giọng nói:

“Các ngươi như thế nào còn không thức dậy a! Nhanh lên! Chúng ta đi xạ điêu!”