Đồng Minh - Khai Dương

Chương 10




Chỉ có thể vùi trong n.g.ự.c hắn, cắn môi, nén tiếng khóc, lặng lẽ rơi lệ.

 

Ta không biết đã trốn trong lòng hắn bao lâu, nước mắt gần khô, ta mới ngẩng đầu, hỏi hắn:

 

“Chân của ngài...”

 

Hắn vén mớ tóc vụn trước trán ta, nói rất nhẹ nhàng:

 

“Đừng lo cho ta.

 

“Ta đã tốt hơn trước nhiều rồi.”

 

Ta nhìn Vân Tế Thương bảo vệ ta thật tốt, bây giờ mới muộn màng nhận ra, hắn không ngồi trên xe lăn.

 

Sau này ta mới biết.

 

Đêm đó Vân Tế Thương ngã rất thảm.

 

Hắn bất lực nhìn ta hét lên thảm thiết trên mặt đất, trong khoảnh khắc đó, không biết sức lực từ đâu mà đến, lại khiến hắn đứng dậy trong chốc lát, chạy đến bên ta.

 

Đáng tiếc chỉ là tạm thời...

 

Nhưng điều này dù là với Vân Tế Thương hay với ta, đều không nghi ngờ gì là một tin tốt.

 

Hắn từng nói, khi đứng dậy ngày trước, rõ ràng đại phu nói đã tốt lắm rồi, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được sự vô lực và đau đớn thấu xương.

 

Nghĩ đến đêm đó ta từng thấy hắn mồ hôi lạnh nhỏ giọt, chắc là vì lý do này.

 

Ta dìu Vân Tế Thương, từng chút một bước đi.

 

Qua chuyện này, khoảng cách hắn đi được đã xa hơn trước nhiều.

 

Ta rất vui mừng.

 

Nhưng cũng lúc này, nói với hắn một chuyện.

 

Ta muốn về thừa tướng phủ.

 

Lần này, Vân Tế Thương không cản ta nữa.

 

Hắn chỉ hỏi ta một câu:

 

“Lan Sinh, nàng có kế hoạch rồi chứ?”

 

Ta gật đầu.

 

Hắn cười lên, như làn gió nhẹ thổi qua lòng ta.

 

“Ta tin nàng.

 

“Lan Sinh, muốn làm gì thì cứ làm.

 

“Trời có sập, còn có Hàn Thành Vương phủ đỡ cho nàngi.”

 

24

 

Gần đến cửa thừa tướng phủ.

 

Nhớ lại lời của Vân Tế Thương, như thể nghe thấy mộng du trong mơ.

 

Hoặc có lẽ, những ngày này đến nay, vốn chỉ là một giấc mộng mà thôi. 

 

Ta mở tay ra.

 

Vết chai mỏng manh như đang nói với ta.

 

Hoa không phải hoa, mộng không phải mộng.

 

Biết ta muốn về nhà, Thời Kính tỏ ra gấp gáp hơn ai, vội vã đến ngăn cản xe ngựa của ta, không cho ta về.

 

“Hứa cô nương, cô không thể quay về!”

 

Ta vén rèm, nhẹ nhàng cúi mình:

 

“Ta và công tử không thân không quen, công tử cớ gì ngăn cản?”

 

Hắn đỏ mặt, ấp úng hồi lâu:

 

“Nhà của cô là nơi hang hùm miệng rồng, anh hùng cái thế rơi vào đó, cũng phải tróc da tróc thịt, cô một nữ nhi sao có thể...”

 

“Nhưng khi công tử trốn hôn, lại vì sao chưa từng suy nghĩ như vậy?”

 

Thời Kính không nói.

 

Tay nắm dây cương dần thả lỏng vài phần.

 

Ta hạ rèm xe, ấn xuống những con sóng trong lòng.

 

“Thời công tử, nhân sinh trên đời, người đến người đi, lỡ là thực sự lỡ rồi, từ đó đi hay ở sinh tử, đều không liên quan đến người đó nữa.”

 

Xe ngựa bắt đầu lăn bánh.



 

Ta biết.

 

Thời Kính sẽ không cản nữa.

 

Xe ngựa còn chưa dừng hẳn trước cửa thừa tướng phủ.

 

Tiếng nói cười của kế mẫu và một đám quý phu nhân đã truyền đến.

 

"Nghe nói con ngốc đó mấy ngày này sẽ trở về, không biết Hàn Thành Vương đã dạy dỗ con ngốc đó thành ra cái dạng gì, mà mấy lần cũng không nỡ để nàng quay về phủ."

 

"Có thể dạy dỗ thành dạng gì được chứ, chắc chắn là dạy dỗ tốt, thích hợp, chỉ không biết, một phế nhân và một con ngốc, có thể làm ra trò gì hay ho, thật khiến người ta tò mò!"

 

Mọi người cười khúc khích.

 

Lại có người hỏi:

 

"Không biết công chúa lần này định xử trí con ngốc ăn cây táo rào cây sung này thế nào?"


 

Kế mẫu hừ lạnh một tiếng:

 

"Xử lý con ngốc có gì thú vị? Phải xem người cao cao tại thượng, không coi ai ra gì rơi vào bùn mới có ý nghĩa."

 

Một lát sau, bà ta cười:

 

"Ngươi nói xem, nếu Hàn Thành Vương tự phụ kiêu ngạo biết mình bị một con ngốc đội cho nón xanh, mà không chỉ một cái..."

 

Tiếng cười chói tai xuyên qua rèm xe.

 

Đâm vào mảnh tâm hồn được gọi là hận thù.

 

25

 

Ta ôm một túi lớn "bảo vật" nhảy xuống xe.

 

Tiếng cười lập tức dừng lại.

 

Ta ngây ngô đứng trước cửa thừa tướng phủ.

 

Dường như không thấy những người che miệng cười nhìn ta.

 

Chỉ ngốc nghếch cười với kế mẫu liếc mắt nhìn ta.

 

Bà ta ghét bỏ quay đầu muốn rời đi.

 

Ta nhanh chóng lắc lư đi lên, ôm "bảo vật" nói với họ:

 

"Có, có đồ tốt."

 

Kế mẫu nhìn ta một cái, càng thêm khinh bỉ:

 

"Không nhìn ra, Vân Tế Thương lại cưng ngươi như vậy."

 

"Cái gì?"

 

Ta giơ bọc đồ lên, làm ra vẻ bí ẩn:

 

"Hàn Thành Vương, không cho, không cho nói, có thể trường sinh bất lão."

 

Bước chân kế mẫu sắp quay đi dừng lại.

 

Ánh mắt cảnh giác, khiến người ta phát sợ.

 

Bà ta cười lạnh, rõ ràng không tin Vân Tế Thương có thứ này còn có thể cho một kẻ ngốc như ta.

 

Nhưng hoàng gia đắm chìm trong ước vọng trường sinh, lại khiến bà không dám đánh cược lần này.

 

Thế là ta ngốc nghếch cười nói:

 

"Ông già râu trắng, cho Hàn Thành Vương, thuốc."

 

Đừng nói là bà ta, ngay cả các quý phu nhân xum xoe bên cạnh cũng không nhịn được.

 

Kẻ ngốc làm sao biết nói dối chứ?

 

Cuối cùng, kế mẫu đưa tay ra với ta:

 

"Con chó ngoan, thứ này ngươi giữ không nổi, để cho mẫu thân."

 

Bà ta ra hiệu bằng mắt, bảo nha hoàn bên cạnh đến nhận.

 

Ta giả vờ sợ hãi tránh né, điên cuồng lắc đầu:

 

"Không thể chạm vào, sẽ vô dụng, vô dụng!"

 

Kế mẫu kìm nén cơn giận, cuối cùng cũng đưa tay ra với ta.

 

Ta lục tìm trong bọc, lấy ra một viên đen lớn, đặt vào tay kế mẫu đang nghi hoặc.

 

Các quý phu nhân lập tức xúm lại phía trước để kiểm tra.