Thấy Chu Tự Thâm dường như đang có điều suy nghĩ nên rũ mắt không nói một lời, Khương Gia Di chợt cảm thấy không yên.
Vừa rồi cô cũng chỉ thuận miệng nhắc tới, không biết có phải làm cho anh nhớ tới chuyện gì không vui hay không.
Suy nghĩ một chút, cô buông ly sữa xuống, cầm gối ôm đặt lên đùi, làm bộ như lơ đãng phá vỡ sự im lặng: “Trước khi trợ lý đi, không phải anh nói anh muốn hút một điếu thuốc sao”.
Chu Tự Thâm ngước mắt lên nhìn cô, dường như đang chậm rãi bước ra khỏi suy nghĩ của mình, sau đó anh lại chuyển sự chú ý lên người cô.
“Nếu tôi không nói như vậy, cậu ta sẽ phát hiện ra em đang trốn đằng sau rèm cửa”.
Cô khẽ gật đầu, hàng lông mi rũ xuống có vẻ mất mát.
Anh cẩn thận quan sát nét mặt của cô: “Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì”.
“Sao tôi lại cảm thấy em thất vọng nhỉ?”
“Không có”. Xuất phát từ tâm tư, cũng xuất phát từ ý niệm muốn anh dời đi sự chú ý, làm cho anh vui vẻ, Khương Gia Di do dự một lát sau vẫn mở miệng nói: “Chỉ là cảm thấy bộ dáng hút thuốc của anh rất đẹp mắt”.
“Đẹp mắt?” Anh bật cười: “Cái này có gì đẹp”.
Cô mím môi suy nghĩ một chút: “Có thể là động tác chăng?”.
Càng nhiều hơn là cái loại phong thái mờ ảo thanh tao đó.
Đêm gặp mặt ở quán bar, cô nhìn thấy ngón tay anh kẹp điếu thuốc, híp mắt như đang ngẫm nghĩ điều gì. Khói thuốc làm mờ hình bóng của anh, nhưng nó cũng làm cho cô càng vội vã muốn nhìn rõ ràng.
Chu Tự Thâm bỗng nhiên cười.
Khương Gia Di lập tức nhìn về phía anh: “Anh cười cái gì?”
Anh khẽ lắc đầu, không trả lời, khóe môi còn vương lại ý cười.
Chỉ có cô mới cảm thấy như vậy, cũng chỉ có cô mới chú ý. Tất nhiên, ý định chuyển hướng bầu không khí sôi động của cô cũng rất rõ ràng, với thiện chí và sự đáng yêu.
“Có thể cho em thử một chút không? Hoặc anh dạy em cũng được”. Cô đột nhiên nói.
Nghe vậy, đuôi lông mày Chu Tự Thâm khẽ nhúc nhích, đưa mắt nhìn cô.
Nửa khuôn mặt của cô gái nhỏ đều giấu phía sau gối ôm, mí mắt chớp chớp, đôi mắt hạnh lấp lánh mang theo mị lực làm nũng và đáng thương.
Bị cô nhìn như vậy, trái tim anh giống như bị một ngón tay ấn xuống, ép tới mềm nhũn.
“Em muốn học cái gì, hút thuốc?”
“Chỉ là thử một chút, muốn thử xem thuốc lá của anh có mùi vị gì”.
Khương Gia Di vẻ mặt chờ mong: “Bố em chưa bao giờ cho phép em thử, ngoại trừ Chu Lâm, những người khác cũng không hút thuốc”.
Chu Tự Thâm ung dung nhìn cô: “Những người khác đều không đồng ý, vì sao em lại cho rằng tôi sẽ đồng ý?”
Hút thuốc tổn hại đến sức khỏe, khói thuốc cũng vậy, cho nên anh thậm chí không muốn hút thuốc trước mặt cô.
Khương Gia Di hậm hực dùng ngón tay chọc chọc gối ôm: “Thôi vậy”.
Có lẽ vì họ ở bên nhau để “tầm hoan tố lạc”. Cho nên cô từ suy nghĩ cảm thấy loại nếm thử này không ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa bọn họ, anh cũng sẽ không nghiêm khắc suy nghĩ cho cô như những người khác.
* Tầm hoan tố lạc: tìm niềm vui, chơi đùa.
Nhưng trên thực tế, tất cả các loại biểu hiện trong cuộc sống cho thấy anh có một loại tâm lý rất quan tâm và chăm sóc đối với cô.
Có lẽ vì khoảng cách tuổi tác?
Cô buông gối xuống, lại bưng nửa ly sữa nóng lên uống một ngụm, che giấu sự thất vọng nho nhỏ của mình.
Bỗng nhiên, Chu Tự Thâm đưa tay cầm lấy bật lửa và hộp thuốc lá trên bàn, ngón tay thon dài tùy ý mở nắp gói thuốc lá, rút ra một điếu thuốc trắng như tuyết.
Khương Gia Di sửng sốt, quay đầu nhìn anh.
Điếu thuốc được kẹp giữa ngón tay mảnh khảnh, anh rũ mắt cắn một đầu, để ngọn lửa ăn mòn điếu thuốc, đốm đỏ dần tắt sau một hơi đầu, những đường nét trên gò má càng trở nên rõ ràng hơn, ánh sáng và bóng tối như phân chia trên mặt anh.
Khói từ từ lan rộng, xung quanh tràn ngập mùi cay của thuốc lá.
Chu Tự Thâm ngước lên, đôi mắt chợt híp mắt lại trong làn khói lượn lờ. Anh lười biếng giương mắt nhìn cô, cười như không cười.
“Không có lần sau”. Anh nhàn nhạt nói, đem hộp thuốc lá cùng bật lửa ném trở lại bàn, ung dung dựa vào phía sau.
Khương Gia Di nín thở, thất thần nhớ lại đêm ở quán bar đó.
Thì ra thật sự có người hút một điếu thuốc cũng có thể đẹp mắt như vậy. Không hề có sự xa hoa, phóng đãng như những người đàn ông chốn danh lợi; thần thái của anh ung dung, tĩnh lặng và điềm đạm; chỉ một động tác đơn giản cũng vô cùng tao nhã.
Hấp dẫn cô nhất, có lẽ chính là khí chất và cảm giác bí ẩn toát ra từ đó.
Không thể trách cô lúc ấy thấy sắc nổi lên lòng tham, đây thật sự là tâm lý bình thường của con người.
Ánh mắt Khương Gia Di khẽ giật, lại nhìn về phía điếu thuốc trong tay anh.
“Vẫn muốn thử?” – Anh hỏi.
Cô gật đầu, nghĩ rằng có thể có thứ gì đó để chơi, không nhịn được mong chờ nhìn anh.
Chu Tự Thâm nhìn cô trong chốc lát, bỗng nhiên lấy điếu thuốc đang cắn trên môi ra, chậm rãi nhả khói rồi nghiêng người về phía trước.
Làn váy trải ra bị chân anh đè lên, giống như những cánh hoa mỏng manh bị kéo căng, đè nén thành những nếp gấp lớn, chúng chỉ có thể lặng lẽ quấn lấy chiếc quần tây lạnh lẽo.
Anh nhéo cằm cô khiến cô hé miệng.
Mùi rượu vang và mùi thuốc lá đan xen, giống như được nướng ở nhiệt độ vừa phải để biến thành vị cay cay ngọt ngọt, ăn mòn toàn bộ hương vị mềm mại và ngọt ngào của sữa nóng.
Hai người chỉ có thể nếm được mùi vị trên bờ môi của đối phương, mùi vị đó phù hợp đến kì lạ, giống như thông qua một nụ hôn sâu là họ có thể tiếp tục khám phá, tìm hiểu lẫn nhau.
Nếu là như vậy, Khương Gia Di cảm thấy có thể mình đã bị anh hiểu rõ một cách triệt để.
“Bây giờ đã biết là mùi vị gì chưa?” Anh bỏ điếu thuốc đang cháy vào gạt tàn dập tắt, quay đầu lại nhìn cô, ngón tay cọ dọc theo chiếc cằm tinh xảo thanh tú của cô: “Còn muốn nếm nữa không? ”
Cô há miệng thở dốc, còn chưa kịp trả lời, anh lại cúi đầu hôn xuống, động tác càng thêm tùy ý phóng túng, tựa như bị mùi thuốc lá kích thích.
Khương Gia Di thử đáp lại, một giây sau cánh môi cô bỗng dưng bị cắn nhẹ khiến tay chân trở nên mềm nhũn.
Đột nhiên, mu bàn tay cô nóng lên, tiếng thủy tinh rơi xuống thảm hoàn toàn làm cô bừng tỉnh, chất lỏng ấm áp theo cổ tay tích tắc chảy vào váy.
Cô vội vàng cúi đầu nhìn xuống, mắt còn chưa kịp tập trung thì bất ngờ cả người đã bị Chu Tự Thâm ôm lên đặt trên đùi, tránh đi sự lộn xộn bên dưới.
“Đổ rồi…” Khương Gia Di ngây người hai giây, sau khi hô hấp ổn định trở lại, cô luống cuống tay chân muốn tìm thứ gì đó để dọn dẹp, nhưng bàn tay bị bẩn đã được anh dùng khăn giấy lau sạch.
Chu Tự Thâm ôm cô, nhanh chóng lau sạch sẽ rồi cẩn thận lật tay kiểm tra.
“Tay đã không còn bẩn nữa, lát nữa em rửa một chút là được”. Cô lấy lại tinh thần, ngượng ngùng nói: “Anh thả em xuống đi, em có thể tự làm được, cũng không phải trẻ con”.
Chuyện lúc nhỏ cô không nhớ rõ, nhưng năm mới cả gia đình đoàn tụ, khi những đứa trẻ kia đùa nghịch làm bẩn quần áo, người lớn đều giống như vậy mà giúp bọn chúng rửa sạch.
Chu Tự Thâm nhéo tay cô ý bảo cô ngồi yên đừng vội. Lúc sửa sang lại váy cho cô, anh cười khẽ một tiếng, giọng nói và hơi thở đều trở lại ổn định: “Còn nói không phải trẻ con, cả người toàn mùi sữa”.
Sữa đã hết, nhưng hương thơm ngọt ngào vẫn khiến người ta khó có thể lãng quên.
Khương Gia Di lúng túng: “Đang yên đang lành, làm sao em có thể làm đổ sữa lên người, rõ ràng là vì anh mới đổ”.
Anh hôn quá đột ngột làm cô không kịp cất chiếc ly, ngay từ đầu còn có thể miễn cưỡng ổn định, sau đó căn bản không còn để ý được nữa.
“Trách tôi”. Chu Tự Thâm khẽ gật đầu ngước mắt cười nhìn cô, ánh mắt hơi trầm xuống lúc lơ đãng xẹt qua bờ môi cô.
Nhận thấy được ánh mắt của anh, Khương Gia Di bất giác mím môi, cảm thấy ngay cả khóe môi cũng còn sót lại xúc cảm của nụ hôn. Cô rời mắt, chỉ vào làn váy thấm ướt: “Vậy… bây giờ phải làm sao?”
“Trong phòng thay đồ có quần áo mới, số đo của em”.
Còn chuẩn bị đầy đủ thật đấy.
Khương Gia Di chỉ nghĩ thầm, không dám hé răng nửa lời. Anh đỡ cô đứng dậy, tầm mắt cô thoáng nhìn thấy điếu thuốc đã tắt trong gạt tàn, động tác vô thức dừng lại một chút.
“Còn muốn nếm thử nữa sao”.
“Gì ạ?” Cô không kịp phản ứng, theo bản năng quay đầu lại, vẻ mặt mờ mịt.
Chu Tự Thâm nhặt ly thủy tinh đặt lên bàn, sau đó dùng khăn giấy lau qua tay, hất cằm hướng về phía chiếc gạt tàn: “Mùi vị của thuốc lá”.
“… Không muốn”. Khương Gia Di hắng giọng, như không có việc gì thoát khỏi tầm mắt của anh: “Hương vị rõ ràng không ngon, không biết vì sao nhiều người thích như vậy. ”
“Vậy sao, tôi hoàn toàn ngược lại với em”. Anh nhướng mày cười, nhìn cô đắm đuối, giọng điệu tràn ngập tình ý: “Đây là lần đầu tiên tôi biết thì ra mùi thuốc lá lại ngon như vậy”.
Rõ ràng có một thứ khác còn gây nghiện hơn thuốc lá.
“Em cảm thấy lúc trước anh nói rất có lý.” Khương Gia Di kìm nén cái nóng trên mặt, mở to hai mắt, vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh: “Hút thuốc có hại cho sức khỏe, vẫn nên hút ít thì tốt hơn”.
Nói xong, cô tự khẳng định gật đầu, bước nhanh vào phòng vệ sinh.
Chu Tự Thâm nhìn bóng lưng cô, trong mắt ẩn hiện ý cười.
Chờ cô đóng cửa lại, anh mới chậm rãi cầm điện thoại gọi vào đường dây bên kia, lúc mở miệng lại là giọng điệu bình thản, không nóng không lạnh, biểu tình cũng khôi phục lại vẻ hờ hững bình thường.
Rất nhanh đã có người lên lầu thay đổi thảm mới, anh trực tiếp trả gấp đôi chi phí dọn dẹp, lại đưa thêm một khoản tiền boa không nhỏ.
Nhân viên dọn dẹp rời đi với niềm vui sướng.
Khương Gia Di thay quần áo xong trở ra từ trong phòng thay đồ. Nghe thấy tiếng động, Chu Tự Thâm ngước mắt quan sát một lát, hài lòng khẽ nhếch môi: “Quần áo rất hợp với em”.
Nghe vậy, cô lại cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, tò mò hỏi: “Cái này và những thứ trước kia đều là anh chọn sao? ”
Anh “Ừm” một tiếng, hơi co chân tựa vào quầy bar, tiếp tục lẳng lặng quan sát.
Tất cả? Khương Gia Di đột nhiên nhớ tới bộ nội y bằng ren có nơ bên trong.
Ngay cả kích thước thứ này cũng rất phù hợp…
Cô vội vàng sờ sờ chóp mũi để che giấu sự ngại ngùng của mình: “Sao mắt chọn đồ nữ của anh lại tốt như vậy? Em còn cho rằng…”
“Cho rằng cái gì?”
“Cho rằng anh sẽ có “thẩm mỹ của trai thẳng” giống với bố em hoặc Chu Lâm. Khương Gia Di cười khanh khách thuận miệng nói: “Chú cháu hai người khác biệt lớn thật đấy, cậu ấy nên theo anh học hỏi nhiều hơn”.
Lúc nhắc tới Chu Lâm, giọng nói và thái độ của cô vô thức trở nên thoải mái hơn một chút, ngữ điệu cũng giống như là “người một nhà” mà thân thiết hơn với Chu Lâm.
Ánh mắt Chu Tự Thâm khẽ ngưng đọng, khóe môi tươi cười không đổi: “Nó từng giúp em chọn đồ?”
“Trước kia em từng tham khảo ý kiến của cậu ấy khi đi dạo phố, nhưng sau đó không tin vào mắt nhìn của cậu ấy cho lắm”.
“Quan hệ của hai người tốt lắm sao?”
Khương Gia Di gật đầu: “Chúng em quen nhau hồi năm nhất, khi đó ở cùng một câu lạc bộ sinh hoạt, hơn nữa còn bằng tuổi, cho nên dần dần quen thuộc”.
Hai năm.
Nụ cười trong mắt Chu Tự Thâm dần biến mất.
Anh và cô chỉ mới biết nhau chưa đầy hai tháng.
“Vậy em biết rất rõ chuyện của nó đúng không?” Anh vẫn vui vẻ như trước, chỉ là ý cười đã sớm chẳng còn trong đáy mắt.
Hồi chuông báo động mạnh mẽ bất chợt vang lên trong đầu Khương Gia Di… Thông thường những khởi đầu thế này thì chuyện kế tiếp sẽ là hỏi thăm chút chuyện mà Chu Lâm chưa từng nói với người nhà.
Đúng như dự tính, anh hỏi: “Trong hai năm này, nó có từng yêu đương không?”
Vẻ mặt cô bỗng dưng có chút mất tự nhiên, cố gắng biểu hiện ra bên ngoài như không có chuyện gì: “Không có thì phải? Theo như em biết thì không có”.
Dứt lời, xung quanh nhất thời im ắng, người đàn ông bên cạnh quầy bar trầm mặc chừng hơn mười giây vẫn không nói gì.
Thấy thế, Khương Gia Di có chút thấp thỏm.
Cũng không biết nhà họ Chu suy nghĩ gì đối với vấn đề yêu đương của Chu Lâm, hy vọng cô không nói sai.
“Tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút”. Chu Tự Thâm chậm rãi xoa hộp thuốc lá cười: “Dù sao tôi cũng là chú của nó nên quan tâm đến con cháu nhiều hơn cũng là chuyện thường”.
Không có yêu đương?
Thật sự không có, hay là cô không nói sự thật? Nếu thật sự không có yêu đương, có phải là bởi vì Chu Lâm đang chờ cô hay không?
Có lẽ là giờ khắc này phong cách “cha chú” trên người anh quá khó để có thể xem nhẹ, khiến Khương Gia Di chỉ muốn nhanh chóng chuyển đề tài: “Đúng rồi, tuần sau Chu Lâm muốn tổ chức tiệc sinh nhật ở nhà, anh biết không?”
“Biết. Có chuyện gì à? ”
“Nghe nói người lớn trong nhà cũng có mặt, anh… sẽ ở đó chứ? ”
Chu Tự Thâm cười cười: “Hy vọng tôi không có ở đó?”
“Không không không, em không có ý này”. Khương Gia Di vội vàng lắc đầu: “Chỉ là tiện thể hỏi chút thôi”.
Anh đi tới giơ tay xoa đầu cô, mùi thuốc lá nhàn nhạt hòa quyện cùng mùi hương trên người anh, không hiểu sao lại tạo ra cảm giác áp bách một cách rõ ràng.
Nhưng động tác của anh hết lần này tới lần khác rất ôn hòa, giọng điệu cũng rất bao dung, không có bất kỳ ý tứ nào muốn so đo.
“Yên tâm đi. Tuần tới tôi sẽ đi công tác, khả năng lớn không thể trở về”.
Chu Tự Thâm thu tay lại, giọng điệu có chút tiếc nuối: “Hy vọng bọn em chơi vui vẻ”.
—–
Tác giả có lời muốn nói: Chu – ảnh đế Oscar – Tự Thâm.
Thầy Chu có đến hay không, hồi sau sẽ rõ.