Đông Lạnh

Chương 27




Căn phòng tối om, chỉ có thể nhìn đường từ ít ánh sáng lẻ loi ở bàn máy tính. Nó đi tới, bật đèn ở bàn máy tính lên, cả góc phòng chỗ đó liền sáng lên. CUối cùng nó cũng tìm thấy túi bánh gấu trên bàn gần cửa sổ. Nhưng không phải 1 túi, mà chỉ còn nửa túi.

- hừ...

Nó mở ra ăn tiếp. Cũng lâu lắm rồi mới ăn, vị vẫn như xưa mà người đã khác. Hóa ra sở thích của nó đã lây sang anh nó mất rồi. Nó nhìn thấy mờ ảo vị trí của cái giường phía sau giá sách. Liền đi tới rồi ngả người tự do xuống.

Nhưng ngay lập tức nó nhận ra có điều không đúng. Tay nó chạm xuống đệm, rất êm. Nhưng ngực, mặt, thì không đáp êm lắm...săn chắc... Nó nín thở 5 giây, cảm thấy phía dưới có nhịp tim đập, có tiếng thở đều đều. Liền bật dậy tìm đèn ngủ bật lên.

Nó điên tiết nhìn con người đang nằm trên giường kia. Lại là anh ta...

Anh ta à?... Đang nhắm mắt, chìm trong bóng tối tĩnh lặng. Thì hàng loạt âm vang vang lên khác nhau. Sau đó lại bị một vật đè lên người. Cứng có, mềm có...

ANh ta nhìn nó, nó nhìn anh ta.

Nó thở hắt ra rồi móc bánh trong túi ăn thản thiên trước mặt anh ta. Tiếng bánh giòn tan.

- Anh là ma phải không?_ Nó ngồi xuống giường nhìn chàng trai kia.

-...

ANh ta không đáp lại, từ từ ngồi dậy nhìn nó đang ngồi ở đằng sau, dựa lưng vào đầu giường. Đôi chân dài vắt chéo sang bên trái. Tay vẫn đều đặn đưa bánh vào miệng ăn. Cuối cùng anh ta tiến lại gần nó. Hai tay chống sang hai bên chân, mặt sát mặt cô 5cm. Cái tay đang đưa bánh lên dừng lại ở không trung. Đôi mắt nhìn anh ta mở to tròn.

- Không..._ Nói xong, anh ta liền cắn miếng bánh trên tay nó.

Khi anh ta ngồi sang bên cạnh nó mới để ý tới cái bánh. Bánh của nó mà.

- AI cho anh ăn bánh của tôi chứ???

Nó là ai chứ? Trừ phi tự nguyện cho đi, chứ có cho tiền cũng không muốn người khác tùy tiện động vào, ă n vào đồ của nó như thế. Nó đã từng khóc vì một hộp sữa milo bị bạn uống mất. Phải thôi, có hai quán thì một quán đóng cửa, một quán hết milo. Bữa sáng yêu thích của nó đã biến mất...

- Có ai nói bánh này của em?_ Cậu ta mệt mỏi mở miệng đáp lại.

Nó nhìn anh ta một lúc. Cuối cùng kết luận chính xác.

- ANh đói?

Đôi mắt đang nhắm hờ của anh ta bỗng chốc mở ra nhìn nó bên cạnh chằm chằm. Nhìn ra tâm trạng anh sao. ĐÚng thế, chưa ăn, chỉ rượu, thuốc. Lúc nãy vào bếp tìm đồ ăn thì đã hết rồi. CÒn bánh ngọt anh không thích ăn. Bánh gấu ăn được là vì thi thoảng đến đây đều được chủ nhà tiếp đãi bằng loại bánh này. DÙ không mấy thích nhưng anh cũng không thể lí giải được hành động vừa nãy của mình... Chắc là tại nó?? ĐÚng vậy, cô ta... khiến người ta có cảm giác muốn tới gần.

Nó lúc này cầm cái bánh gấu hoàn mĩ nhất đưa đến trước mặt anh. Những ngón tay nhỏ nhắn, thon dài hơi khua khua trước mặt anh.

- Aaaa...._ Ý nó kêu anh há miệng.

ANh ta nhìn nó nghi ngờ. Sau rồi thấy ánh mắt ấy, lại có vô ý mở miệng ra, vô ý có chút chờ mong miếng bánh kia. Cuối cùng khi chiếc bánh sắp vào tới miệng, mùi thơm đã hắt lên mũi. Nó dựt lại đưa vào miệng mình.

- Ngon quá!

Cậu ta nhìn cô gái vừa cười vừa nói câu kia, lại chứng kiến vụ lừa đảo xong. Gương mặt vô tội này....

Nó ăn thêm được mấy miếng liền bị anh ta giật phắt mất cái túi bánh. Nó bất ngờ đến tròn mắt nhìn anh ta ăn một cách ngon lành. CUối cùng đôi mắt chuyển dần sang lạnh lùng.

- THIÊN! _ Nó hét tên anh trai mình thật to, thật dài.

CHưa đầy nửa phút, ngoài cửa bật vào là Thiên và mọi người họ chạy tới nhìn hai người đang ngồi trên giường. Vài người không nén được nảy sinh vài ý nghĩ vỡ vẩn.

- Sao thế?_ Thiên nhanh chóng hỏi.

-..._ Nó chỉ hắn ta, vẻ mặt mếu máo.

- Hắn ta làm sao cơ?_ Thiên hỏi tiếp.

Sau đó nhìn kĩ chàng trai kia, Thiên phát hiện cậu ta cầm gói bánh gấu. Đã nhận ra vấn đề... (-.-)

Mọi người phía sau vẫn giương ánh mắt tò mò nhìn 3 người chờ câu trả lời.

- Nam, cậu lớn thế này rồi, sao còn đi tranh giành đồ ăn với nó?_ Thiên giật lại gói bánh trong tay Nam, nhìn cậu ta kiểu "to đầu mà tranh ăn với trẻ con là sao?"

- Không phải tại miệng ăn của mấy người sao?_ Nam liếc nhìn các vị phía sau đang cười tủm tỉm.

Thiên cảm thấy mình nên tự đập vào mặt mình. Lại quay ra nhìn đứa em. ÁNh mắt vẫn chờ mong một lời nói công bằng.

- Hôm qua anh nhìn thấy đôi giày bóng rổ mà em muốn mua ở một tiệm giày đấy. NGoan một chút đi, mai anh mua cho._ Cậu ta nhìn em nó cười trừ.

Nó lấy điện thoại đưa ra một tấm hình cho anh nó nhìn.

- Ừ..._ Thiên bất đắc dĩ gật đầu. DÙ sao cũng có tiền thưởng dự án.

Sau đó nó làm gì đó cái điện thoại và điện thoại anh nó rung lên.

"CHút nữa mọi người về, phải mua kem ly cho em."

.......

"...1 ly...không thêm gì nữa. Không gây sự từ giờ tới lúc mọi người rời đi."

..............

"ok, thỏa thuận thành công"

Nó bỏ điện thoại xuống, mỉm cười cầm túi bánh gấu đưa cho Nam. Nói đúng là nhét vào tay anh ta. Sau đó cúi xuống nói thầm vào tai anh ta.

- Ăn từ từ thôi kẻo nghẹn...

Giọng nói từ từ, êm dịu vang lên, rất lọt tai nhưng lại là lời rủa.

Nam không nói gì. Khóe miệng hơi nhếch lên.

Mọi người nhìn nụ cười của nó cũng giải tán. Nó đi ra ngoài cùng mọi người. Lại ăn hoa quả uống rượu. TỚi khoảng 9 giờ thì cuộc vui giải tán. Lí do: hôm sau còn đi làm, có cuộc họp, cần rất nhiều báo cáo.

Vài người xin được ních fb của nó liền kết bạn ngay. Vài người thì cùng chụp ảnh với nó rồi khoe lên fb, inst... Nó cũng chả để ý. Nó có cái cần bận tâm hơn.

CHính là đĩa kem để trên bàn. Nó ngồi ngoan ngoãn nhìn đĩa kem, tay cầm thìa, ăn một cách ngon lành, mặc dù càng ăn họng càng lạnh đi.

Lại phát hiện có ánh mắt nhìn mình chằm chằm...