Đến tận hơn sáu giờ chiều, chiếc xe chạy chậm rì rì mới về đến cổng nhà, dọc đường đi hai mắt Phó Nghi Ân lim dim ngủ gục trên ghế, vì xe chạy rất êm nên đến nơi lúc nào cô cũng chẳng hay,cứ thể ngủ ngon lành.
Hôm nay ra ngoài hít thở không khí trong lành khiến trong lòng cô dễ chịu hơn, vui chơi đã thấm mệt, nguyên cả ngày nay đã hút hết sinh lực khiến cô cạn kiệt sức lực, cứ thể ngủ vùi.
“Nghi Ân, tới nhà rồi con” bà Phó lay nhẹ vai con gái gọi khẽ
“Để cho em ấy ngủ, cháu bồng em vào cho” Trác Thiệu Ninh vội ngăn mẹ Phó lại
“À… được” bà Phó thấy vậy liền lui ra, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Trong lúc mơ mơ màng màng Phó Nghi Ân nghe thấy tiếng mẹ gọi mình nhưng tay chân không tài nào cử động được.
Lúc này có đôi bàn tay rắn chắc nâng nhẹ cả người cô lên, ôm gọn thân thể nhỏ nhắn của Phó Nghi An vào lòng, bước từng bước vững trải.
Trác Thiệu Ninh ôm theo cô gái đang vùi đầu vào ngực mình, mang vào phòng cẩn thận đặt xuống, anh lấy tấm chăn mỏng phủ lên người cô, nâng niu bàn tay mảnh mai, nhỏ bé nhìn cô đang chìm trong giấc mộng lòng anh lại cảm thấy bình ổn. anh cúi người hôn lên trán nhẵn mịn của cô, thì thầm nói với chính mình.
“Nghi Ân, anh đã trở về rồi”
Anh lưu luyến không muốn rời đi nhưng ở mãi trong phòng của con gái nhà người ta trong khi mẹ người ta vẫn còn ở ngoài cửa thì không tiện lắm. Anh bèn đứng dậy rồi khép cửa lại.
“Cháu về đây ạ”
“Ừ hôm nay làm phiền cháu rồi, bữa nào qua nhà dì ăn cơm nhé” bà Phó cười hiền từ, tay vẫn làm dỡ việc trong bếp.
“Dạ” anh gật đầu đáp
Bước chân ra khỏi của nhà họ Phó, Trác Thiệu Ninh mới thở phào một cái, đồng thời một nụ cười hé trên môi.
Nghĩ đến cô, tâm anh lại cảm thấy đau, sự kiện kiếp trước cứ ám ảnh trong trí óc khiến những cơn đau đầu hành hạ mỗi đêm. Mất đi cô, đến khi cô rời xa cõi đời này anh mới bản thân mình vuột mất thứ quan trọng nhất trong đời.
Cảm ơn ông trời thương tiếc, thấu được nỗi lòng mà cho anh qua ngược thời gian trở về mười năm về trước. Anh vĩnh viễn sẽ không vì bất cứ điều gì mà rời xa cô nữa.
Thật ra trước khi về đây anh đã sắp xếp ổn thỏa, nộp đơn từ chức trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
Kiếp trước là anh không muốn dựa dẫm vào gia đình mới từ bỏ tất cả mà đi đến thành phố X xa xôi, khiến ngay cả trái tim cũng lạc mất. Công thành danh tọa thì sao chứ?, anh vẫn là hai bàn tay trắng đó thôi, những hào quang đó không thể lấp đầy được khoảng trống trong tim.
Mặc dù anh biết trở về đây đồng nghĩa với việc anh phải tuân theo ước định đã hứa với cha lúc trước, anh sẽ phải đến công ty giúp ông.
Trác Thiệu Ninh lái xe vào gaga, anh vừa bước vào nhà đã thấy cha anh- ông Trác Lập Nghiệp ngồi trên ghế ở phòng khách.
“Con về rồi”
“Thiệu Ninh, rửa tay rồi ăn tối” mẹ anh nói
“Dạ” anh đáp rồi đi thẳng lên phòng
…
“Ông à, con trai về rồi, ông cũng đừng hà khắc với nó quá” bà Trác thở dài vỗ vai chồng
“Tôi có gây khó dễ gì cho nó à?” ông Trác hừ một tiếng, mắt vẫn dán vào tờ báo kinh tế.
“Ông đó, nó về chẳng phải như ý ông sao” bà Trác mỉm cười
“Tôi còn không hiểu nó, từ nhỏ đã cứng đầu. Tất cả là do bà nuông chiều thành hư” ông cao giọng trách móc.
“Được….do tôi hết, ông mau đi ăn tối cho tôi nhờ” bà Trác dịu giọng
Lúc anh thay quần áo ở nhà xuống dưới thì cha mẹ đã ngồi trên bàn ăn
“Mau ăn thôi” mẹ anh lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt
“Con mời cha, mời mẹ ăn cơm” anh cần đũa lên, gắp thức ăn vào chén cơm.
…
“Thiệu Ninh à, dạo này con gầy quá đó” mẹ anh than thở rồi mút một chén sườn hầm đẩy đến trước mặt anh.
“Ăn nhiều vào”
“Dạ”
“Từ mai con đến công ty làm hả?” Mẹ nghi ngại lên tiếng
Trác Thiệu Ninh dừng đũa không đáp mà liếc sang ông Trác đang từ tốn nhai cơm. Ông cũng chẳng đoái nhoài.
“Con no rồi, con lên phòng trước” anh đặt chén cơm xuống bàn kéo ghế đứng lên
“Một lát nữa đến thư phòng gặp ta” ông Trác lên tiếng
….
Gần 8 giờ tối, Trác Thiệu Ninh đứng trước của thư phòng, đưa tay gõ nhẹ
“cốc cốc cốc”
“Vào đi” giọng nói bên trong vọng ra
Anh đưa tay lên nắm cửa, bước vào ngồi xuống ghế đối diện là ông trác đang nhàn nhã với thú vui trà đạo.
Anh đợi một lúc mà chẳng thấy ông lên tiếng
“Cha gọi con có chuyện gì không ạ?”
“Sao này anh định thế nào?” Ông ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh
“Tùy cha quyết định” anh bình thản đáp
“Chẳng phải anh vì muốn tự do mà rời khỏi nhà sao? sao lại trở về?”
“Con đi là do bản thân muốn tự lập. bây giờ con về là muốn giúp công ty một tay”
“Đây là mong muốn của anh”
“Đúng vậy”
“Anh nghĩ lời nói trước kia khi anh rời khỏi nhà có thể rút lại sao”
“Nếu như cha không đồng ý thì coi như con chưa nói gì” anh thở dài đáp
“Con về phòng đây” anh lập tức đứng dậy
“Tuần sau đến công ty rồi nói” ông Trác nói
“Con biết rồi”Anh đáp rồi lui ra, trả lại bầu không khí im ắng cho nơi này.
Màn đêm buông xuống khiến cho cả thành phố chìm trong bóng tối, dù ngoài kia phố xá tập nập ánh đèn, xô bồ người qua lại nhưng ở khu phố Phổ Lăng này lại bao trùm một màu tĩnh lặng, ngay cả tiếng chó sủa cũng vang vọng một góc trời. Trác Thiệu Ninh lật qua lật lại không thể nào chợp mắt, anh gối đầu lên khủy tay trong bóng đêm, nỗi nhớ cô đong đầy, khi cô nở nụ cười xinh đẹp. Không ngờ rằng có một ngày lại có thể nhìn thấy gương mặt tươi tắn đó, nụ cười của cô sưởi ấm trái tim lạnh giá của anh.
Không biết bản thân có thể chịu đựng, cầm cự được bao lâu, anh không muốn rời khỏi cô một giây phút nào nữa. Thật chí anh còn muốn bắt trói cô lại ở bên cạnh mình, bi kịch kiếp trước đã đủ lắm rồi! nếu mất cô lần nữa, anh sẽ phát điên mất.
Mặc kệ cô nghĩ thế nào, đời này anh đã xác định chỉ có cô, anh sẽ dùng tấm chân tình này làm cô cảm nhận được tình yêu.
Anh đối với Phó Nghi Ân là yêu, yêu đến nỗi tâm can cũng đau đớn.
Trong lúc này, trên chiếc giường nhỏ có một cô gái đang say giấc nồng, không biết mơ thấy gì mà khóe môi khẽ nhếch lên.