Tác giả: Trà Muộn
Beta: Nhu Bạch
Cô rối rắm, phân vân không biết có nên nói cho anh để phòng tránh hay
không. Dòng suy nghĩ chợt bị ngắt ngang vì di động của anh khẽ run, cô
nhìn số trên màn hình, chần chừ một lát cũng quyết định bắt máy.
“A lô?”
“Thiệu Ninh, là mẹ... Dạo này con vẫn khỏe chứ? Con đừng cúp máy, mẹ biết mình sai rồi!... Mẹ xin lỗi...” Đầu dây bên kia lập tức lên tiếng, cô nhận
ra giọng nói gấp gáp của dì Nguyệt nên tâm trạng có chút thấp thỏm.
“Dì... Con là Nghi Ân, anh ấy vẫn đang ngủ”
Nhưng trái với sự lo lắng thừa thải trong lòng cô, dì Nguyệt không những
không tức giận mà còn tỏ ra mừng rỡ, hân hoan, có chút kích động, thấp
giọng xen lẫn áy náy và phiền muộn. “Nghi Ân! Là con sao? Dì xin lỗi...
Chuyện hôm đó dì không nên làm như vậy, con...con tha thứ cho dì được
không?”
“Con quên mất rồi!” Cô khẽ mỉm cười, thầm thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng đáp.
“Thiệu Ninh, nó có khỏe không?”
“Dạo này công việc bận rộn, con thấy anh ấy gầy hơn trước...”
“Ai nha... Con nhớ nhắc nó ăn uống đầy đủ, dì mang thức ăn đến cho nó, nó
cũng chẳng thèm liếc một cái. Dì thật sự rất đau lòng, con khuyên nó
giúp dì nhé!”
“Ngoài mặt anh ấy lạnh nhạt nhưng trong lòng vẫn rất quan tâm đến dì đó ạ” Cô hạ giọng an ủi, thầm trách sự cố chấp của anh.
“Chủ nhật này hai đứa về nhà có được không? Dì muốn đích thân xin lỗi con...”
Cô lúng túng đáp “Dì không cần làm vậy đâu, con không có để trong lòng”
“Thiệu Ninh... mỗi lần...có về nhà cũng chỉ nói chuyện công việc với cha nó, dì buồn quá con à!”
Nghe thấy tiếng thở dài thê lương của dì Nguyệt, tâm cô liền mềm nhũn, thỏ
thẻ nói mấy lời an ủi, cô lắc đầu liếc nhìn người đàn ông gối đầu trên
đùi mình, thấp giọng hứa hẹn. “Dì đừng buồn, ngày mai con và anh ấy sẽ
đến thăm dì...” Trà Muộn ~
“Cám ơn con nhiều lắm!”
“Dì đừng nói vậy... Con cũng không muốn quan hệ giữa dì và anh ấy xấu đi,
con thật sự hi vọng dì sẽ vui vẻ chấp nhận tình cảm của chúng con. Con
cũng sẽ cố gắng để xứng đáng với anh ấy”
“Ừm... Đương nhiên rồi!
Con là một cô gái tốt. Là do dì nhất thời hồ đồ...” Dì Nguyệt càng nói
càng loạn, thái độ thành khẩn, chân thành, cô khẽ bật cười thành tiếng.
Dì ngừng lại một hồi rồi nói tiếp. “Thôi dì cúp máy đây! Ngày mai dì chờ hai đứa ở nhà”
Phó Nghi Ân ngẩn ngơ nhìn màn hình tắt ngấm,
trên khóe môi nở nụ cười lém lỉnh, bỗng chốc mặt cô trở nên cứng đờ vì
đôi mắt ai đó đang nheo lại, âm trầm ngước lên nhìn mình. Cô giấu chiếc
di động ra sau lưng, cười cười.
“Anh dậy rồi à?”
“Có gì
vui sao?” Anh ngóc đầu dậy, uể oải che miệng ngáp dài, phủi phủi đầu tóc rối bời... Nhìn bộ dạng này của anh chân thật hơn vẻ bề ngoài sáng láng rạng ngời kia. Chậc... Tuy vẫn đẹp trai nhưng phong vị gần gũi hơn hẳn, cô cười hì hì đáp.
“Em có cười sao? Mà anh nha... Dạo này em không hài lòng lắm đấy! Đang nói chuyện với người ta lại lăn ra ngủ...”
Trác Thiệu Ninh ngồi xuống bên cạnh, ngượng ngùng đưa tay sờ mũi. “Anh xin lỗi... Tại anh mệt quá! Sau này sẽ không như vậy nữa”
Phó Nghi Ân hừ mũi, hoàn toàn chẳng để thái độ hối lỗi của anh vào mắt.
“Được rồi!... Anh biết sai rồi, tuyệt đối sẽ không ngủ nếu không có sự cho phép của em”
Trác Thiệu Ninh giơ tay lên thề thốt, cánh tay vươn tới siết chặt eo cô.
Thình lình bị đụng nhột, Phó Nghi Ân nhảy cẫng lên, tránh né nanh vuốt
của anh, bĩu môi làm bộ khịt khịt mũi, ghét bỏ nói.
“Hư... Đi tắm đi! Anh thối quá!”
Trác Thiệu Ninh nhíu mày, khịt mũi hít ngửi cái áo sơ mi nhăn nhúm, kịp thời bắt lấy thân thể đang tìm lối thoát của cô, giam vào lồng ngực rắn
chắc, hơi thở nóng hổi phả lên đỉnh đầu cô. Phó Nghi Ân chống tay lên
ngực anh, cầu xin tha thứ.
“Buông em ra! Sắp ngạt chết rồi!”
“Còn dám chê anh thối!” Anh đen mặt, vòng tay càng ôm siết lấy cô, mặt cô
dán vào lồng ngực phập phồng, cả người mềm nhũn như nước. Cô thẹn thùng
tỉ tê.
“Không có... Vẫn còn thơm lắm! Mau thả em ra”
Ai
đó nhận được câu trả lời hài lòng liền nheo mắt cười, vòng tay to lớn
bao lấy thân thể mềm mại của cô, anh nhắm mắt lại, tỳ cằm lên đỉnh đầu
cô. Những áp lực nặng nề dần tan biến, chỉ còn đọng lại hương vị ngọt
ngào, thanh mát. Những lúc mệt mỏi như thế này, chỉ cần được nhìn thấy
cô, được nghe thấy giọng nói dịu dàng, được ôm chặt người mình yêu, quả
thực là điều hạnh phúc mà anh hằng ước ao.
Cái bụng của ai đó
bỗng phát ra âm thanh “rột rột...” phá tan bầu không khí lãng mạn, Phó
Nghi Ân cười khúc khích, tội nghiệp cho cái bụng còn chưa no của anh,
bèn lên tiếng. “Nhanh buông ra! Em đi hâm lại thức ăn”
“Không cần đâu” Anh khàn giọng đáp, buông cô ra, mở cặp lồng trên bàn. Mặc dù thức ăn đã nguội cả nhưng anh ăn rất ngon lành. Một là vì đây là những món
cô tự tay nấu, hai là do anh đã quá đói. Anh ăn ngấu nghiến, thoáng chốc thức ăn đã vơi gần hết, cơm cũng đã bị chén sạch. Phó Nghi Ân lo anh bị nghẹn nên túc trực bên cạnh đưa chén canh cho anh, nhỏ giọng nhắc nhở.
diendanlequydon
“Anh ăn từ từ thôi! Coi chừng nghẹn bây giờ”
Anh phùng má, ngây ngô cười với cô. Người ta nói khi yêu... người con gái
sẽ trở nên ngốc nghếch... nhưng cô lại cảm thấy anh càng ngày càng có
khuynh hướng thành kẻ ngốc. Ừm... Dù gì hai đứa cũng ngốc như nhau! Nhìn anh ăn hết miếng thịt cuối cùng, cô bất giác mỉm cười, vội đưa cho anh
chén canh.
“Canh của mẹ vợ nấu thật ngon!” Anh tấm tắc khen ngợi.
Cô bĩu môi bắt bẻ “Vậy thức ăn em nấu không ngon chứ gì?”
Anh vội vàng sửa lại “Đương nhiên là ngon rồi! Là món ăn ngon nhất mà anh được ăn. Sau này dạ dày của anh nhờ cậy vào em hết”
“Chán ghét! Ai thèm nấu cơm cho anh...” Cô đỏ mặt, nũng nịu.
“Vậy đổi lại là anh nấu, anh sẽ nuôi em cả đời” Anh trịnh trọng nắm lấy bàn
tay cô, nghiêm túc đặt lên ngực mình, chân thành nói.
Sao trước
kia cô không nhận ra anh là một người xảo biện như thế này chứ? Kết hôn? Dạo gần đây, anh rất hay nhắc đến vấn đề này... Ngay cả cô cũng bị anh
làm cho lóng ngóng, chờ mong. Ai nha! Phó Nghi Ân vỗ mặt mình, thẹn
thùng nhìn anh, nói lảng sang chuyện khác.
“Anh có chuyện Phó Lưu bị giam chưa?”
“Ừm, anh đã biết”
“Có phải việc này là do anh nhúng tay vào không?” Cô ngước lên hỏi anh, vì
sự việc này mà cả nhà họ Phó bao gồm cả bà nội, cô út, Trương Ngọc Nhã
đến tận cổng nhà cô náo loạn một phen. May mắn là lúc đó cô và mẹ không
có ở nhà, lúc về mới nghe hàng xóm nói lại. Thử tưởng tượng xem... Nếu
có người ở nhà, họ còn quấy phá đến mức nào nữa.
“Ông ta phải
nhận lấy sự trừng trị thích đáng. Anh cũng không nhúng tay vào nhiều,
may ra trong thời gian thụ án, ông ta sẽ không làm phiền đến em và mẹ”
“Cám ơn anh, nếu không có anh và chú Khắc giúp đỡ, nói không chừng giờ này em phải ở tòa làm chứng cho tội lỗi của ông ta”
Anh trầm mặc giương đôi mắt đen láy nhìn cô, ngón tay khẽ luồn qua lọn tóc
mềm mại, cúi thấp đầu hôn lên trán nhẵn mịn của cô, cất giọng trầm khàn.
“Ngốc ạ... Giữa chúng ta còn cần nói lời cám ơn sao?”
Cô cũng cười, đôi khi hạnh phúc chỉ cần có thế thôi! Người đàn ông này...
đã mất bao nhiêu tâm tư, thời gian để kiên trì, để nhẫn nại theo sau
từng bước chân của cô từng ngần ấy năm. Trong tình yêu, cô chậm chạp hơn anh, suýt chút nữa bỏ lỡ người thật lòng yêu thương mình. Còn anh? Đủ
dũng khí, đủ chân thành, vẫn hết mực yêu thương mặc cho nhiều lần bị cô
làm cho tổn thương.
...
Lâm Ánh
Nguyệt vừa cúp máy, định đứng dậy thì bị bóng lưng đằng sau làm cho giật mình, bà nhất thời lắp bắp, giọng nói có phần lúng túng như bị bắt gặp
làm chuyện xấu.
“Ông, sao giờ này ông đã trở về?”
“Hôm nay không có xã giao. Sao thế? Giờ này bà chưa nấu cơm nước gì, lại ngồi
thẫn thờ ở đây?” Ông Trác đưa tay lên cổ nới lỏng cà vạt, cởi áo vét ra
đưa cho vợ rồi hỏi.
“Còn không phải tại ông sao? Tôi hỏi thăm
tình trạng của con trai, ông cũng chỉ ậm ừ cho qua chuyện” Lâm Ánh
Nguyệt càu nhàu, trút nỗi phiền muộn lên đầu chồng.
“Sao lại đổ
lỗi cho tôi, là bà không chịu nhìn xa trông rộng, Thiệu Ninh đối với con bé nhà dì Tuyết thế nào, bà còn không nhìn ra sao? Còn tốn công chia rẽ tụi nó, tôi thấy bà ăn không rỗi chuyện”
Ông Trác lắc đầu, không đành lòng nhìn vợ mình khổ sở bèn khuyên can.
“Chuyện của tụi nhỏ cứ để mặc chúng. Thiệu Ninh cũng đã lớn rồi! Chẳng phải
trước kia tôi can thiệp cuộc sống của nó, bà còn lớn tiếng mắng tôi hay
sao?”
“Tôi đúng là người mẹ vô dụng mà, ngay cả con trai yêu ai,
tôi cũng không biết. Chỉ muốn tìm một cô con dâu phù hợp với nó. Ai ngờ
lại ra nông nỗi này! Ông nói xem, có phải tôi già nên lẩm cẩm rồi
không?” Đôi mắt bà phiếm buồn ngước lên nhìn chồng, giọng run run nghẹn
ngào.
“Bà còn trẻ hơn tôi những năm tuổi, già đâu mà già!” Ông
Trác thấy vợ chực trào nước mặt liền không nỡ quở mắng, ôm bà vào lòng
an ủi.
Lâm Ánh Nguyệt được dịp tỏ lòng, nước mắt ngắn nước mắt dài tuôn trào như suối nhỏ, bà dụi vào ngực chồng, uất ức khóc huhu.
“Tại ông hết, tôi đã bảo sinh thêm con gái, ông một mực không chịu, để giờ đây mình tôi cô đơn tuổi già không có ai bầu bạn...”
“Cũng không phải tôi sợ bà vất vả hay sao? Đừng khóc nữa...”
“Tóm lại là tại ông hết! Con trai... Đứa nào cũng giống ông!”
Ông Trác vỗ nhẹ lưng vợ, dỗ dành nhận sai. Nhìn vợ mình đau lòng như vậy,
trong lòng thầm mắng hai đứa con trai cứng đầu của mình. Người phụ nữ
duy nhất trong nhà giận dỗi, chỉ có mình ông chịu thiệt.
““Được rồi, là tôi sai! Đừng khóc nữa, ngày mai tôi gọi thằng bất hiếu đó về mắng cho một trận”
“Không được!”
“Vậy phải làm sao bà mới nín khóc? Tôi đói bụng quá rồi! Có cho tôi ăn cơm hay không?”
“Ngày mai, hai đứa trẻ sẽ về nhà, ông đừng có làm hư bột hư đường, dọa con
trai và con dâu của tôi chạy mất” Lâm Ánh Nguyệt hít mũi, chùi chùi lên
gấu tay áo chồng.
“Bà đúng thật là...” Ông Trác nhăn mặt, bất
giác thở phào nhẹ nhõm, may là ông đã chuyển đúng chủ đề khiến vợ quên
mất tâm trạng phiền não.
“Ông nói xem, ngày mai tôi nên làm món gì bây giờ?”
“Tốt nhất là bà vào bếp làm cơm cho tôi đi” Ông Trác lắc đầu ngao ngán vì
tâm tình thay đổi chóng mặt của vợ mình, bèn lên tiếng cứu đói cho cái
bụng trống rỗng của mình.
Sáng hôm sau...
Tia nắng ấm
áp tỏa khắp mọi hướng báo hiệu hôm nay sẽ là một ngày đẹp trời, Phó Nghi Ân bật tung cửa sổ, hướng mặt ra đón làn gió mát rượi, cô thầm tủm tỉm
cười, vươn vai mấy cái rồi chạy xuống dưới lầu. Mẹ cô đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng, đôi tay nhanh thoăn thoắt thái cà chua thành những lát
mỏng, cẩn thận bày ra dĩa, nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên, cười hiền.
“Hôm nay là chủ nhật, sao con không ngủ thêm một lát nữa?”
Phó Nghi Ân bẽn lẽn cười, mẹ chầm chậm đặt con dao xuống thớt, gật đầu nói tiếp. “Có phải muốn đi hẹn hò với Thiệu Ninh không?”
Cô đến gần bên cạnh mẹ, chầm chậm rót một ly nước lọc, vừa ngẫm nghĩ vừa tìm lời giải bày, cô nghịch ngón tay mình, thủ thỉ đáp.
“Con đến nhà của Thiệu Ninh...”
Mẹ cô chẳng buồn suy tư. “Ừm, đi sớm về sớm”
Lại một lần nữa cô vặn vẹo mấy ngón tay, cúi thấp đầu nói lí nhí. “Con đi thăm dì Nguyệt...”
“Cái gì?” Cây dao trên tay mẹ bỗng phanh mạnh xuống thớt khiến Phó Nghi Ân
giật mình lùi ra xa, cô thấy mặt mẹ mình thoáng nổi giận liền vội vàng
giải thích.
“Mẹ, dì Nguyệt không phải người xấu, dì ấy đã đồng ý cho chúng con quen nhau rồi!”
“Hừ... Nói nghe dễ lắm! Mẹ còn chưa quên cái bạt tay hôm đó đâu” Giọng mẹ cô nóng nảy.
Phó Nghi Ân thở dài, nhẹ nhàng vuốt sau lưng mẹ, nhỏ nhẹ khuyên nhủ.
“Mẹ! Mẹ cũng đừng giận dì nữa, hai gia đình chúng ta chẳng phải nên hòa hảo sao? Dì cũng đã tự mình gọi điện xin lỗi con”
“Thân cái gì? Mẹ cũng không cần bày sắc mặt tốt với người không ưa con gái của mẹ!”
“Được rồi mà! Ngoài việc là vì con, mẹ và dì cũng từng rất thân thiết...
Chúng ta không cần vì việc nhỏ này mà giận dỗi nhau lâu như vậy”
“Không cần nói nhiều, đợi bà ta đích thân đến đây nói chuyện với mẹ rồi tính” Cuối cùng, tâm tình của mẹ cũng hạ hỏa.
Phó Nghi Ân vui vẻ hôn lên má mẹ mình, rồi chạy tọt ra ngoài cửa, không
quên ngoái đầu lại. “Mẹ yên tâm, con sẽ chuyển lời của mẹ đến dì ấy”
“Nghi Ân, cái con bé này!” Dở việc trên tay khiến bà chỉ còn biết thở dài
nhìn theo bóng lưng con gái. Người ta nói “Con gái gả chồng như bát nước đổ đi”. Nhìn con gái càng lúc càng trưởng thành, xinh đẹp... Chỉ còn
mấy năm nữa thôi! Nghĩ đến cảnh con gái mặc váy cưới xinh đẹp, trở thành vợ của người ta, con nhà người ta... Bà thật sự không nỡ gả đi!
Phó Nghi Ân vừa mở cổng rào thì đã thấy bóng dáng ẩn nhẫn của người đàn ông quen thuộc, cô ngạc nhiên chạy đến bên cạnh anh. “Sao giờ này anh đã
đến rồi?”
Gương mặt anh không giấu được vẻ mệt mỏi phờ phạc, anh
dựa hẳn vào sườn xe, ngước lên nhìn cô, ngay lập tức nở nụ cười. “Không
phải em nói sáng nay sẽ đến nhà anh sao? Anh đến đón em”
Dứt
lời, anh liền mở cửa xe, Phó Nghi Ân cảm thấy khó xử, lòng rối loạn nay
càng thêm rối rắm. Khụ... Ngày hôm qua, cô nói muốn đến nhà anh nhưng
hình như có sự nhầm lẫn nào đó trong lời nói của cô. Cô níu cánh tay
anh, cười cười rồi nói.
“Ý em là đến nhà anh” Cô chỉ tay về phía bên trái.
Trác Thiệu Ninh nghi hoặc nhìn về hướng tay cô đang chỉ, nhíu mày xuống âm
trầm quan sát vẻ mặt tươi cười của cô, lạnh nhạt từ chối.
“Không được”
“Tại sao?”
“Anh đói rồi! Em không có làm gì mang cho anh à?”
Anh lẳng lặng quan sát hai bàn tay trắng nõn đang níu lấy khuỷu tay mình.
“Thiệu Ninh! Em đã hứa với dì hôm nay chúng ta sẽ về nhà” Cô giậm chân, nũng
nịu nhỏ giọng,không thèm để ý đến sắc mặt xám xịt của anh, sống chết
níu kéo.
“Mẹ lại tìm em?”
Cô ngoan ngoãn gật đầu “Đừng
lạnh lùng như vậy có được hay không? Anh còn rất thương dì mà! Coi như
cũng vì em, về nhà thăm dì một chuyến được không anh? Em nghe giọng dì
buồn lắm!”
“Sao em không nói gì với anh? Mẹ anh lại uy hiếp, ra
điều kiện gì nữa phải không? Phó Nghi Ân... Em không được hồ đồ đồng ý
rời xa anh” Anh tức giận siết chặt hai bên bả vai của cô, giọng nhuốm
mùi thuốc súng, ánh mắt nóng nảy như sắp nghiền nát cô đến nơi. Phó Nghi Ân than nhẹ một tiếng, cô vừa giận vừa thương, ai oán trách cứ.
“Có phải anh xem quá nhiều phim truyền hình hay không? Cái gì mà điều kiện
chứ? Anh đừng có đổ oan cho dì Nguyệt, dì thật lòng chúc phúc cho chúng
ta, còn vừa khóc vừa xin lỗi em”
Trác Thiệu Ninh đơ người, cánh tay buông lỏng trượt xuống, có vẻ như vẫn chưa tin tưởng lời nói của cô.
“Sao không nói cho anh biết?”
Cô lém lỉnh liếc gương mặt đỏ ửng vì ngượng ngùng của anh, mím môi nói tiếp.
““Em sợ anh chưa kịp nghe hết câu chuyện đã vội vàng đi tìm dì chất vấn. Tối hôm qua, lúc anh đang ngủ say, dì có gọi đến và em đã nghe máy”
“...”
“Đi thôi!” Thấy anh im lặng cúi đầu, cô cười hì hì kéo tay anh đi.
“Đi đâu?”
“Đến nhà anh chứ đâu!” Cô bĩu môi.
“Không đi”
“Hừm! Anh không đi thì em đi một mình”
“Nghi Ân... Em đứng lại cho anh...” Trác Thiệu Ninh bất lực nhìn bóng lưng
người con gái vừa chạy vừa ngoái đầu lại cười rạng rỡ như ánh mặt trời,
chút ngờ vực trong lòng cũng nhanh chóng tan biến. Anh vội cất bước đuổi kịp bước chân cô, sóng vai cùng nhau đi tiếp trên con đường phía trước.