Tác giả: Trà Muộn
Beta: Nhu Bạch
“Nghi Ân, em đang nhìn gì vậy?” Nguyễn Mỹ Ngọc khẽ vỗ nhẹ lên vai Phó Nghi
Ân, thắc mắc nhìn theo hướng mắt của cô, chợt nhận ra, còn có một cô bé
nữa đang đứng bên cạnh, dịu dàng lên tiếng hỏi.
“Em là...?”
Phương Nhạc chưa từng gặp Nguyễn Mỹ Ngọc, cũng chưa từng nghe Phó Nghi Ân nhắc đến chị gái này, mỉm cười đáp lại.
“Em là bạn cùng lớp với Nghi Ân”
“Chào em, chị tên là Mỹ Ngọc” Nguyễn Mỹ Ngọc hất nhẹ lọn tóc trên vai ra sau
lưng, đủng đỉnh nhếch khóe môi cười. Đột nhiên, ánh mắt chịta khựng
lại, bẽn lẽn cúi thấp đầu, hai gò má bỗng chốc đỏ bừng. Phó Nghi Ân nghi ngại nhìn biểu hiện mắc cỡ của chị ta, chẳng biết chuyện gì đang diễn
ra thì một bóng người cao lớn đổ sụp lên người cô, có một áp lực vô hình khiến cô nhận ra sự hiện diện của người đứng đằng sau. Hơi thở trầm ổn
của người đàn ông nhẹ nhàng phả lên đỉnh đầu, cô mừng rỡ xoay người lại, suýt chút nữa đã ôm chầm lấy anh.
Ngay lúc đó, bàn tay cô khẽ rụt lại, ngượng ngùng lên tiếng.
“Anh đến rồi...”
Trác Thiệu Ninh bước lên một bước, đứng song song với cô, anh hơi bất ngờ vì sự xuất hiện của Nguyễn Mỹ Ngọc, thế nhưng trong đáy mắt anh vẫn không
có một gợn sóng lăn tăn, chỉ gật đầu chào.
“Sao mọi người lại đứng hết ở ngoài này?”
Phương Nhạc nhanh nhẩu cướp lời, giọng nghiêm túc kể về sự xuất hiện của Đỗ
Gia Minh, không thiếu bất kỳ tình tiết nào, sẵn tiện thêm muối dặm mắm
cho câu chuyện trở nên thật sinh động. Phó Nghi Ân trợn tròn mắt nhìn
bạn, cô hoàn toàn trở tay không kịp, thầm lặng nuốt nước bọt.
Đợi Phương Nhạc ngừng lại, thở hổn hển lấy lại hơi sức, nãy giờ Nguyễn Mỹ
Ngọc cũng chẳng hiểu chuyện gì, ánh mắt dừng lại trên gương mặt lạnh
tanh của Trác Thiệu Ninh, giọng nói run run, hồi hộp.
“Anh Ninh... đã lâu không gặp...”
Trác Thiệu Ninh lạnh nhạt đáp lại ““Chào cô”anh chẳng buồn để ý đến bàn
tay mềm mại của Nguyễn Mỹ Ngọc đang rụt rè chìa ra, đáy mắt anh nổi lên
phong ba, bão ngầm, bàn tay to lớn của anh lặng lẽ luồn qua siết chặt
lấy vòng eo nhỏ nhắn của Phó Nghi Ân, dùng hơi nhiều sức khiến cô nhăn
mặt.
Phó Nghi Ân nhăn mặt muốn kêu đau, lại không dám nhìn vào
lửa nóng trong mắt anh, thật sự muốn gào khóc kêu oan. Cô đâu có làm sai điều gì, tại sao anh lại trút giận lên cô chứ? Cũng không phải cô gọi
Đỗ Gia Minh đến đây, càng không phải là người mong muốn tình địch xuất
hiện ở nơi này.
Phó Nghi Ân cắn cắn khóe môi hồng nộm, nháy mắt
cười lấy lòng anh. Cục tức trong người anh nhanh chóng bị nụ cười của cô dập tắt, anh lập tức bế bổng cô lên, nhanh chân bước vội vào phòng, mặc cho người đứng phía sau ngạc nhiên há hốc.
“A...Anh làm gì vậy?” Cô xấu hổ đấm lên ngực anh, tay chân múa may quay cuồng.
Nguyễn Mỹ Ngọc sững sờ nhìn động tác thân mật của hai người, nét mặt trở nên
trắng bệch, nụ cười cũng trở nên méo mó. “Thiệu Ninh...”
Phương Nhạc không nhận ra bầu không khí kì quái xung quanh, mở cánh cửa liền ngoảnh lại gọi. “Chị không vào trong sao?”
Nguyễn Mỹ Ngọc cười gượng, làm như không thấy những gì trước mắt, như không như có tự trấn an tâm tình của mình.
Phương Nhạc che miệng nói nhỏ vào tai chị ta, vô cùng thản nhiên nói.
“Hai người họ toàn như vậy, chị đừng ngại”
Ai nha! Trống ngực của Phó Nghi Ân thình thịch loạn nhịp, cô vội vàng đẩy
anh ra, lo ngại hướng ánh mắt về phía Nguyễn Mỹ Ngọc. Cô rất muốn công
khai mối quan hệ giữa hai người. Ánh mắt của tình địch nhìn chằm chằm
vào mặt, cô không khỏi cảm thấy ngứa ngáy, khó chịu... Trái ngược với
tâm trạng thấp thỏm của cô, thái độ của anh vẫn hết sức bình thản, tự
nhiên săn sóc từng li từng tí, cưng chiều xoa nhẹ tâm mi của cô.
Hốc mắt Nguyễn Mỹ Ngọc đỏ hoe, chị ta cố kềm nén trái tim kích động muốn
nhảy ra khỏi lồng ngực, những lời nói của anh ngày hôm đó mãi văng vẳng
bên tai...“Tôi xin lỗi, tấm lòng của cô, tôi không thể nhận được. Vì tôi đã có người con gái mình muốn bảo vệ cả đời rồi”...
Chị ta không dám hỏi anh, anh cũng chẳng nói, nhưng cuối cùng, cũng đã biết
được...người đó...là ai. Cô bé dễ thương, ngoan ngoãn, vừa gặp chị đã
yêu mến...người chị vẫn luôn ghen tị. Thì ra...hai người họ...không đơn
giản chỉ là tình cảm anh em thân thiết...họ còn có mối quan hệ ngọt
ngào. Thì ra...người anh yêu...chính là Phó Nghi Ân.
Nguyễn Mỹ
Ngọc cảm thấy rất nực cười, bản thân cứ như một con ngốc bị người ta
cười nhạo sau lưng. Sự ghen tị biến thành nỗi oán hận, trong đáy mắt
nhuốm màu thù địch, chị ta mím chặt đôi môi run rẩy của mình.
“Thì ra, đây là lí do mà em không thể nói ư?”
Chị ta cười khẩy, giở giọng chất vấn. Mới lúc nãy, chị ta còn hòa nhã, thân thiện, nay ánh mắt đột nhiên chuyển thành màu u ám khiến Phó Nghi Ân có dự liệu chẳng lành, cô cảm nhận được sự căm ghét, hằn học trong lời nói của chị ta.
“Chuyện của chúng tôi không nhất thiết phải báo cáo
với bất kì ai!” Câu nói của anh quả thực có lực sát thương rất lớn, vô
cùng chuẩn xác đạp đổ tôn nghiêm, tự tin của Nguyễn Mỹ Ngọc, chị ta
giương đôi mắt bi thương giống như ai đó đã làm việc có lỗi khiến bản
thân bị tổn thương sâu sắc vậy.
Nguyễn Mỹ Ngọc không cam tâm cắn môi dưới, dựa vào cái gì chứ? Huống hồ cô bé Nghi Ân chỉ là đứa con nít chưa lớn, luận về nhan sắc, công việc... Chị ta tin tưởng mình không hề thua kém, dì Nguyệt cũng đã nói, chỉ có chị ta mới xứng đáng làm con
dâu nhà họ Trác.
“Thiệu Ninh, em thật sự rất thích anh. Em không quan tâm đến những việc khác...”
“Xin lỗi, nhưng người mà tôi quan tâm chỉ có mình cô ấy” Không đoái hoài đến gương mặt thống khổ của Nguyễn Mỹ Ngọc, giọng anh vô cùng dứt khoát.
“Nhưng...nhưng cô bé này mới bao nhiêu tuổi chứ? Hai người làm sao có thể xứng đôi?”
Lại là vấn đề tuổi tác, Phó Nghi Ân nghe vậy liền nhíu mày không vui, muốn
phản bác nhưng anh đã kéo cô lại, hai bàn tay lồng vào nhau. Cô bĩu môi
vùng vằng đẩy anh ra, anh lại càng siết chặt hơn, sức lực cô yếu ớt, đấu không lại nên đành buông vũ khí đầu hàng.
Bỗng dưng, tiếng bước
chân nối đuôi nhau bước vào, thấy Nguyễn Mỹ Ngọc ủy khuất bưng mặt khóc
nức nở khiến dì Nguyệt đau lòng nổi giận mắng con trai, kèm theo sắc mặt lạnh tanh khẽ nhìn chằm chằm vào cô.
“Thiệu Ninh, có chuyện gì thì từ từ nói… Sao con nỡ đối xử với Mỹ Ngọc như vậy?”
Tay anh siết chặt thành nắm đấm, giữ giọng bình tĩnh đối mặt với chất vấn
của mẹ. “Mẹ biết con đối với Nghi Ân như thế nào, vậy mẹ mang cô ta đến
đây làm gì?”
“Mẹ...Mẹ chỉ là muốn đến thăm con bé. Mỹ Ngọc cũng là tình cờ gặp trên đường...”
Thế nhưng, Trác Thiệu Ninh, anh là ai chứ? Anh thừa sức đoán được chủ ý của mẹ mình. “Mẹ đừng tưởng con không biết mẹ đang tính toán điều gì. Con
nói rồi, chuyện tình cảm của con đừng có ai tự ý xen vào, nếu mẹ không
thích Nghi Ân, thì không cần đến gặp cô ấy!”
“Mẹ…”
Trong con ngươi của anh hằn những tia máu, lạnh lùng nhìn hai người đang đứng ngây cả người, giọng lạnh tanh làm lòng người rét lạnh.
“Nếu mẹ kiên quyết chia rẽ chúng con, thì cứ xem như mẹ không có người con trai này đi”
“Thiệu Ninh, đừng nói nữa...” Phó Nghi Ân níu lấy cổ tay anh, sự việc xảy ra
quá nhanh, cô không hi vọng mọi chuyện đi quá xa. Nghe anh tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ gia đình, lòng cô nóng như lửa đốt, áy náy lẫn cảm giác
có lỗi tràn tới khi cô nghĩ đến viễn cảnh chia tay của hai người. Đời
này, nếu bỏ lỡ anh, cô sẽ không bao giờ tìm được người có thể bất chấp
tất cả mà yêu thương mình đến mức này.
Dì Nguyệt tức giận vì lời
nói tuyệt tình của con trai, không trút giận được bèn đổ lỗi lên đầu cô, bà bước tới, toan giơ tay định tát cô.
“Tất cả là tại cô, tôi biết thế nào cô cũng không buông tha cho con trai tôi!”
“Bốp!” Người thay cô nhận lấy cái tát lại là anh, Trác Thiệu Ninh xoay người
ôm lấy cô, bên má trái đỏ bừng in hằn năm ngón tay, anh cúi xuống nhẹ
nhàng an ủi sợ hãi trong lòng cô. Anh nhàn nhạt liếc sang gương mặt gần
như trắng bệch của mẹ mình, thất vọng về cách hành xử quá đáng của bà
đối với người con gái anh yêu thương.
“Mẹ, con hi vọng đây là lần cuối cùng mẹ động tay động chân với cô ấy. Mẹ vì một người xa lạ mà
đánh con trai mình, chối bỏ người con gái con thật lòng yêu thương. Nếu
mẹ thích cô ta đến vậy thì nhận cô ta làm con gái luôn đi!”
Nguyễn Mỹ Ngọc thẹn quá hóa giận, đau lòng vì lời nói phũ phàng của anh,
bưnghai hàng nước mắt lưng tròng xoay người bỏ đi. Từ đầu đến giờ, Lâm Minh Tuyết vẫn một mực im lặng khoanh tay đứng ngoài nhìn, bà muốn xem
thái độ của Trác Thiệu Ninh. Quả nhiên... Bà đã không thất vọng. Còn bây giờ, đã đến lúc bà ra tay hỏi tội.
“Chị Nguyệt, sao chị nỡ ra tay đánh con gái tôi?”
“Chị Tuyết, tôi… tôi không cố ý” Lâm Ánh Nguyệt lắp bắp, lúc nãy bà giận quá mất khôn.
Lâm Minh Tuyết không muốn nghe lời giải thích nữa, tiến bước đến bên giường bệnh, cầm theo túi đồ, rồi dắt tay con gái... Bà cất giọng nói. “Phương Nhạc, con cầm giúp dì cái này ra cổng”
“Dạ” Phương Nhạc lúng túng chạy đến đỡ lấy cái túi.
Trác Thiệu Ninh vuột mất người yêu, nóng lòng xoay người đuổi theo.
“Dì, con đưa mọi người về”
“Không cần, dì đã kêu xe chờ sẵn rồi!” Bà chẳng buồn để ý đến tâm trạng như
kiến bò trên chảo nóng của Trác Thiệu Ninh, dửng dưng nắm lấy tay Phó
Nghi Ân lôi đi.lqđ ~
Kể từ ngày hôm đó, Trác Thiệu Ninh lẳng lặng chuyển ra khỏi nhà. Phó Nghi Ân năn nỉ thế nào anh vẫn cương quyết cự
tuyệt hòa hảo lại với mẹ. Sau khi xuất viện, cuộc sống của cô dần đi vào quỹ đạo thường ngày. Hai gia đình vì mối quan hệ của hai người mà xa
cách, mặc dù mẹ không nói nhưng luôn dùng thái độ không mặn không nhạt
đối xử với Thiệu Ninh, có cảm giác như mẹ đang giận dỗi việc mẹ anh đã
ra tay đánh cô vậy.
Giữa người yêu và mẹ, là một sự lựa chọn khó
khăn, Thiệu Ninh lại không cho phép cô đến gặp mẹ anh, công tác của anh
ngày càng bận rộn, hiếm khi có được giấc ngủ an ổn, nhìn anh ngày một
gầy đi khiến trái tim cô như bị ai đó bóp nghẹn, xót xa…
Chén
canh uống hơn một nửa đặt trên mặt bàn đã lạnh tanh, Phó Nghi Ân thở dài sờ lên vầng trán cao của người đàn ông đang say giấc. Cô xót xa vuốt
nhẹ mi tâm, dùng lực ở đầu ngón tay xoa bóp hai bên thái dương của anh.
Cô khẽ khàng với tay sắp xếp đống
giấy tờ ngổn ngang trên bàn, đồng thời bị tiêu đề trên bản hợp đồng thu
hút, cái tên đỏ loẹt được in đậm: “Công ty CJ”. Cái tên này gợi nhớ đến
một sự kiện ở kiếp trước, cô bất ngờ thảng thốt: “Đây không phải là một
trong những công ty bị thu hồi năm đó hay sao?”
Phó Nghi Ân đọc
đi đọc lại điều khoản trong hợp đồng, quả thực không sai… Cô lo lắng
muốn báo cho anh nhưng bàn tay khẽ chạm vào anh lại rụt rè rút lại.
Chuyện thương trường vốn không phải là vấn đề cô hay quan tâm, nhưng
ngày đó, công ty này có liên quan đến việc hối lộ quan chức cùng trốn
thuế lên đến hàng trăm tỉ đồng, dạo ấy còn rầm rộ trên tivi một thời
gian dài.
Cô rối rắm, phân vân không biết có nên nói cho anh để
phòng tránh hay không. Dòng suy nghĩ chợt bị ngắt ngang vì di động của
anh khẽ run, cô nhìn số trên màn hình, chần chừ một lát cũng quyết định
bắt máy.
“A lô?”