Một ngày chủ nhật, Phó Nghi Ân nghịch cát một mình ở khu đất trống, lúc mặt cô lấm lem bùn đất thì bị anh bắt gặp lôi về. Thiệu Ninh vừa tức giận vừa buồn cười lau vết bẩn trên mặt cô.
“Mau về nhà tắm rửa sạch sẽ” Anh hạ giọng ra lệnh, Phó Nghi Ân cuống lên cẩn chân chạy về nhà, sợ ở lại thêm một phút nữa sẽ bị ăn đòn mất.
Tắm xong, cô lại chạy ra trình diện, tóc ướt nhỏ giọt hai bên bả vai. Thế nên, cô lại bị lôi về nhà, lần này anh cẩn thận lau khô từng lọn tóc, mái tóc đen láy mềm mượt đã dài đến tận eo, mỗi ngày đều là anh đích thân tết bím tóc xinh xắn cho cô.
“Đây là gì vậy? anh mua cho em hả?” Cô tò mò cầm lấy túi giấy bên cạnh, cứ tưởng anh mua đồ ăn cho mình.
Trác Thiệu Ninh cốc nhẹ đầu cô “Mau đi thay cái này vào”
“Dạ” Phó Nghi Ân ngoan ngoãn gật đầu, con gái ai mà chẳng thích có quần áo mới, cô liền hí hửng cầm bộ váy anh đưa chạy ùa vào phòng.
Hơn mười phút sau, cánh cửa phòng vẫn đóng chặt, Trác Thiệu Ninh liền gõ cửa
“Nghi Ân, em làm gì lâu vậy?”
“Em... đợi một lát” Trong này, Phó Nghi Ân đổ mồ hôi vì lay hoay với cái dây khóa kéo đằng sau.
Dây kéo dính vào tóc, mặt cô hiện lên vẻ đau đớn đành hé hờ cửa, giọng điệu lí nhí “Em không kéo lên được”
“Quay qua đây, anh giúp em”
“Không được, anh là con trai mà” Mặt cô ửng hồng, ngẫm nghĩ liền lắc đầu.
Anh phì cười chọc ghẹo “Cũng không phải chưa từng nhìn thấy”
“Đó là rất lâu rất lâu về trước, lúc đó không tính” Được, anh không so đo với cô, chân bước tới kéo cô về phía mình, gỡ sợi tóc mắc đằng sau.
Động tác rất nhẹ nhàng, cẩn thận sợ làm cô đau. Sau đó, một tay anh cầm máy ảnh một tay nắm lấy tay cô.
“Em không thích chụp ảnh đâu” Phó Nghi Ân vừa thấy máy ảnh đã vội trốn.
“Ai chụp em, anh đây chụp bộ váy trên người em mà”
Phó Nghi Ân mếu máo nhăn nhó, đơn thuần là cô rất ghét chụp ảnh, từ nhỏ đã rất ghét cảm giác mỉm cười giả tạo trước ống kính.
“Ngoan, cười cái đi” Như một nhiếp ảnh gia thực thụ, anh điều chỉnh máy ảnh giơ lên.
“Anh nói chụp bộ váy mà” Cô tức tối bĩu môi.Trà Muộn lqd lqd
“Thì ngữ cảnh cũng phải hợp chứ, em xem bộ váy đẹp như vậy, em phải cười lên mới hợp” Anh phủi lọn tóc ra sau gáy cô, ôn nhu cười.
Phó Nghi Ân vừa nhăn nhó vừa nhe răng, trông rất buồn cười.
“Nghi Ân, cười mỉm thôi”
Cô ngậm miệng lại, khóe môi nhếch lên.
“Đừng nhăn mặt, em sẽ giống bà cô già lắm đó”
“Không chụp nữa, em trả váy cho anh” Phó Nghi Ân giận dỗi muốn bỏ về.
“Được rồi, đừng giận. Anh chụp cho em thật xinh đẹp giống như công chúa”
“Em không muốn làm công chúa”
“Công chúa nhỏ của anh, cười lên đi” Trác Thiệu Ninh nheo mắt cười.
“Không cười” Phó Nghi Ân chu môi quay phắt mặt đi.
“Được rồi, không cười thì làm công chúa dịu dàng” Tiếng máy ảnh nhấp nháy.
...
Phó Nghi Ân quên bén mất số ảnh anh chụp năm đó. Bởi vì, mỗi lần cô đòi anh cho mình xem thì anh xua tay nói “Xóa hết rồi, em có chịu cười đâu mà có ảnh đẹp”
Nhưng rõ ràng, lúc đó cô có cười mà, là vừa cười vừa chạy trốn khỏi ống kính của anh. Hôm đó thật sự rất vui vẻ.
Thời gian cứ tưởng đã quên đi, không ngờ những kí ức đẹp đẽ vẫn còn in sâu trong tâm trí. Hai mắt cô ướt đẫm, chìm đắm trong nụ cười ngây ngô trên bức tranh, đến khi tiếng bước chân đến gần bên cạnh cũng không hề hay biết, một vòng tay rắn rỏi, ấm áp ôm chặt từ phía sau.
“Em đang xem gì vậy?”
“Thiệu Ninh, cô bé này là ai thế?” Hít hít mũi, cô chỉ tay vào bức tranh hỏi.
“Đây là công chúa nhỏ của anh” Anh vùi mặt vào hõm vai cô thì thầm.
“Bây giờ cô ấy ở đâu?”
“Đang ở trong lòng anh, anh đang ôm cô ấy”
Những cảm xúc như vỡ òa, Phó Nghi Ân che mặt nấc nghẹn.
Anh xoay người cô lại, nhẹ nhàng lau khô nước mắt trên gò má ướt đẫm.
“Sao em lại thích khóc như vậy?”
“Thiệu Ninh, nụ cười đó em đánh mất, anh có biết từ khi nào không?”
“Anh biết”
“Là lúc cha mẹ em chia tay nhau, cũng là lúc em không tìm thấy anh, nơi nào cũng không thấy” Cô bặm chặt cánh môi run rẩy, không muốn nhớ đến khoảng thời gian đau khổ đó.
“Xin lỗi, anh không nên bỏ em một mình” Anh siết chặt cô vào lòng.
“Em không trách anh, vả lại anh phải đi học mà không phải lỗi của anh”
“Không...là anh sai, anh nên ở bên cạnh em”Vẻ bi thương hiện lên trên đôi mắt đượm buồn của anh, phải ôm chặt cô vào lòng anh mới có cảm giác an tâm.
“Thiệu Ninh, cám ơn anh đã trở về” Cô níu lấy cổ áo anh, khểnh chân lên hôn lên khóe môi anh.
Anh sững người vì hành động thân mật của cô, thoáng chốc cả mặt lẫn tai đều ửng đỏ. Trông ngây ngô y hệt thiếu niên lần đầu gặp bạn gái.
“Cơm chín rồi, em đói chưa?” Anh lúng ta lúng túng
“Em chưa đói, em còn muốn hỏi anh về nguồn gốc của bức tranh nay đấy?” Cô đâu dễ dàng buông tha như vậy được.
Trác Thiệu Ninh nhìn chằm chằm vào cô, suy nghĩ một hồi cũng chẳng có nói một lời. Anh ngượng ngùng sờ mũi, lảng sang chuyện khác “Đi, anh dẫn em ra vườn”
“Xùy lúc nãy em xem rồi”
“Khụ vậy qua phòng sách”
“Không đâu”
“Á...buông em ra, trừ khi anh nói rõ cho em” Cuối cùng, anh dùng sức mạnh để giải quyết vấn đề.
Phó Nghi Ân hét loạn, eo bị người ta siết chặt, ôm đi.
“Ưm” Anh đóng sập cánh cửa, giam thân thể mềm mại trong lồng ngực, cúi xuống đoạt lấy hơi thở của cô. Chìm đắm trong hương vị ngọt lịm từ cánh môi anh đào.
Tích tắc, tích tắc...
“Lưu manh, anh xem lưng của em thành dạng gì rồi?”
“Xin lỗi....Ở lại căn phòng kia anh không dám chắc mình có ôm em lên giường hay không.” Anh áy náy xoa xoa vòng eo mềm mại của cô.
“Biến thái, mau tránh xa em ra” Nghe được lời nói ám muội này, mặt cô đỏ như quả cà chua chín.
Anh ôm lấy cô ngồi xuống ghế, thủ thỉ bên tai“Em có thích phòng tân hôn của chúng ta không?”
“Anh...anh tân hôn cái gì chứ?” Cô đỏ mặt véo môi anh.
Anh hé môi cắn đầu ngón tay của cô, ánh mắt như mật rót say bất cứ ai nhìn vào.
“Đừng nhìn em như vậy” Cô chống cự sự dụ hoặc của mĩ nam kế, vùi mặt vào lồng ngực ấm áp.
Ngón tay khẽ luồn qua lọn tóc mềm mại, anh nâng niu người trong lòng giống như một món đồ trân quý.
...Trà muộn truyện đăng trên diendanlequydon
Hai người quanh quẩn trong phòng rất lâu, đa phần anh đều lặng lẽ ở phía sau, còn cô tìm vài quyển sách để giết thời gian.
Trên kệ toàn là những quyển sách tài chính, kinh doanh,...tiếng Việt, tiếng Anh, ngay cả tiếng Pháp cũng có. Lật lật vài trang mà đầu óc cô hoa cả lên, cô nhanh chóng kéo tay anh ra ngoài.
“Oa… đói quá!” Cô xoa bụng, giờ mới có cảm giác đói.
Theo chân cô vào bếp, anh mở nắp lồng bàn bày hai dĩa thức ăn trước mặt cô, xong anh cũng tự động ngồi xuống bên cạnh.
Phó Nghi Ân gắp một miếng thịt bò lên miệng, vừa nhai vừa gật gù “Ngon lắm”
“Ăn nhiều một chút, khụ...thật ra anh chỉ biết nấu vài món”
“Không sao, sau này em sẽ nấu cho anh” Cô gắn thức ăn cho anh, trả lời vô cùng tự nhiên.
“Nghi Ân, em học nấu ăn từ lúc nào vậy?”
“Mẹ dạy em đó”
“Xem ra anh phải hậu tạ mẹ thật tốt”
Cô bĩu môi liếc anh “Mẹ ai mà kêu ngọt quá vậy?”
“Đương nhiên là mẹ của chúng ta” Trác Thiệu Ninh da mặt càng ngày càng dày, trả lời không chớp mắt. Ở đây là mẹ em cũng như mẹ anh, không có sự phân biệt.