Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
.
Truyện chỉ được đăng tải trên [email protected]@d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
.
Chương 39
Bản thiết kế của khách là một bức tranh màu, hình xăm này tương đối phức tạp nên Mao Mao cũng ở lại để hỗ trợ. Thành Nham bắt đầu phác họa lại các đường nét trên bản thiết kế qua giấy scan, Mao Mao ở bên cạnh chuẩn bị thiết bị và dụng cụ.
Hệ thống sưởi trong phòng mở đủ ấm, phác họa đường nét xong, Thành Nham nói với Tiêu Vũ Phi: "Cởϊ qυầи áo đi."
"Ừm." Tiêu Vũ Phi cởi hết quần áo, để trần cánh tay đứng tại chỗ. Y cao lớn, thân hình rất rắn chắc, làn da màu lúa mì, cơ bụng đều tăm tắp, khiến cho Mao Mao không khỏi liếc mắt nhìn vài lần.
Thành Nham đeo găng tay cao su, để Tiêu Vũ Phi nằm sấp trên chiếc giường nhỏ. Thành Nham phun một lượng lớn cồn lên eo của Tiêu Vũ Phi, lấy khăn bông sạch dùng sắc lau chùi, sau đó bôi một lớp dung dịch scan chuyên dụng vào mặt ngoài của giấy đủ để dung dịch thấm và ướt giấy, rồi dán giấy scan lên đó.
"Đau sao?"
"Không có, anh cứ tùy tiện làm, tôi da thịt chắc."
Thành Nham ừ một tiếng: "Mới bắt đầu thôi."
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Khi Thành Nham xăm hình, anh không thích nói chuyện với khách, dù là hoa văn đơn giản hay phức tạp, không phải anh sợ mất tập trung mà chủ yếu là anh không thích nói chuyện, nhất là với những người anh không quen. Kỳ thực, khi xăm hầu hết các thợ xăm lành nghề sẽ trò chuyện với khách hàng để đánh lạc hướng khách hàng giúp họ bớt lo lắng.
Trừ khi là họa văn đặc biệt phức tạp, người thợ xăm cần tập trung cao độ, trường hợp này thì thợ xăm rất ít khi mở miệng.
Tiêu Vũ Phi thuộc loại nói nhiều, nhưng sức chịu đựng của y rất mạnh, khi Thành Nham châm kim xuống, lông mày của y thậm chí không nhíu lại lấy một lần.
Y luôn nói chuyện với Thành Nham, Thành Nham thỉnh thoảng đáp lại, nhưng phần lớn thời gian đều là im lặng.
Khi khách nói chuyện, ông chủ không muốn đáp lời, là một trợ lý, Mao Mao có nghĩa vụ quan tâm đến cảm xúc của khách. Mặc dù Thành Nham vẫn im lặng, nhưng Mao Mao sẽ trò chuyện với Tiêu Vũ Phi.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Mao Mao hỏi Tiêu Vũ Phi: "Đại ca, hình xăm của anh là sư tử cái sao?
"Đúng vậy, có đẹp không?"
Mao Mao cười cười: "Sư phụ vừa mới vẽ khuôn, chưa cho ra hình dạng, tôi chưa nhìn ra được đẹp xấu. Tại sao anh lại xăm một con sư tử?"
"Vì thích. Đây là sư tử tôi nuôi, là con gái của tôi."
Mao Mao trừng mắt lên: "Anh nuôi sư tử?"
Tiêu Vũ Phi cong môi cười: "Tôi sống ở nước ngoài, ở đó có nuôi sư tử. Tôi còn nuôi một con sói nữa."
Mao Mao kinh ngạc, nuốt nước miếng: "Nước ngoài nào..."
Thành Nham vốn không có hứng thú với cuộc trò chuyện của bọn họ, nghe Tiêu Vũ Phi nói có nuôi sư tử, anh hơi nhướng mày, có chút hứng thú tán gẫu.
"Cậu nuôi sư tử?"
Quá lâu không nói chuyện, giọng nói của Thành Nham cực kỳ ám ách.
Tiêu Vũ Phi thấy anh cuối cùng cũng phản ứng chính mình, lông mày dương lên, "Đúng vậy, sư phụ Thành cũng đã xem ảnh của nó rồi."
"Ừm, rất đẹp."
"Tôi còn những bức ảnh khác," Tiêu Vũ Phi mở album trong điện thoại của mình, "Để tôi cho anh xem."
Thành Nham ngước mắt lên liếc nhìn màn hình điện thoại của Tiêu Vũ Phi.
"Tôi cũng muốn xem." Mao Mao nghiêng người lại gần, "Chết tiệt, đẹp quá."
Thành Nham thu hồi ánh mắt, tiếp tục động tác trên tay.
Mũi kim mỏng rơi trên da Tiêu Vũ Phi, vẻ mặt y không thay đổi, vẫn cùng Mao Mao tán gẫu vui vẻ.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Giang Mộ Bình một thân hơi lạnh, bước vào phòng xăm.
Chu Vũ vừa mới xăm xong cho một vị khách, đeo khẩu từ trong phòng xăm bước ra, cậu tháo khẩu trang xuống, lên tiếng chào hỏi Giang Mộ Bình: "Giáo sư Giang."
Giang Mộ Bình gật đầu với cậu một cái.
Chu Vũ ném khẩu trang vào thùng rác, ánh mắt bị cặp kính của Giang Mộ Bình thu hút.
Giang Mộ Bình hôm nay cho người khác một cảm giác rất khác.
"Giáo sư, ngài đổi mắt kính sao?"
"Ừm. Thành Nham đâu?"
"Sư phụ ở bên trong, hình như đang có khách." Chu Vũ dẫn Giang Mộ Bình đến một phòng xăm khác.
Còn chưa đi đến cửa, họ đã nghe thấy tiếng cười nói phát ra từ bên trong phòng.
"Có gì mà vui như vậy?" Chu Vũ quay đầu nhìn Giang Mộ Bình, sau đó nhẹ giọng lẩm bẩm.
"Sư phụ Thành, tôi cười có chút lớn, có ảnh hưởng đến anh đi nét không?"
Một giọng nam vang dội truyền ra từ trong phòng, cùng lúc đó, Giang Mộ Bình và Chu Vũ bước vào.
Tiêu Vũ Phi và Mao Mao đồng thời im lặng và nhìn ra cửa. Thành Nham nhấc mi mắt, thản nhiên liếc nhìn cánh cửa.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
"Tán gẫu chuyện gì mà cười vui vẻ như vậy?" Chu Vũ cười hỏi Mao Mao.
"Không nói cho cậu biết." Mao Mao nghịch ngợm nháy mắt một cái, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt của Giang Mộ Bình, không dời đi chỗ khác, "Giáo sư Giang, hôm nay ngài thật đẹp trai."
Giang Mộ Bình nói lời cảm ơn, ánh mắt của hắn chạm với ánh mắt của Thành Nham.
Tiếng vận hành của máy xăm vang vọng trong phòng, Thành Nham đang đeo khẩu trang, một tay đè lên vùng eo trần trụi của khách, tay kia cầm máy xăm.
Ánh mắt Giang Mộ Bình rơi trên khuôn mặt vị khách, mà đối phương cũng trùng hợp đang nhìn hắn.
Sự xuất hiện của Giang Mộ Bình khiến Thành Nham phân tâm trong giây lát.
Hôm nay, hắn đeo cặp kính có dây kim loại đó, khí chất dịu dàng pha chút mê người, rõ ràng ánh mắt vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng Thành Nham lại cảm thấy thật gợi cảm.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Chu Vũ kéo ghế cho Giang Mộ Bình, "Giáo sư, ngài ngồi đây đi."
Tiêu Vũ Phi ngoẹo cổ nhìn về phía Giang Mộ Bình: "Làm sao vậy, anh chàng đẹp trai này là giám sát viên sao?"
Chu Vũ cười: "Phải đó."
Giang Mộ Bình ngồi một bên xem Thành Nham làm việc, thời điểm Thành Nham xăm hình cơ bản không nói lời nào, hắn cũng không làm phiền anh. Nhưng vị khách này rất hay nói và luôn miệng nói chuyện với Thành Nham.
Khi Giang Mộ Bình vừa đi vào, vị khách này cũng vừa vặn đang đưa điện thoại di động của mình cho Thành Nham xem, lúc đó Thành Nham cúi đầu nhìn, mặt mày mang theo ý cười nhợt nhạt.
"Sư phụ Thành, tôi có thể hỏi anh một vấn đề được không?" Tiêu Vũ Phi đột nhiên nói.
Thành Nham ừm một tiếng.
"Anh có đối tượng chưa?"
Thành Nham không lên tiếng, mà Mao Mao liếc nhìn về phía Giang Mộ Bình, thầm nghĩ: Đây là muốn đào góc tường nhà người ta sao, người ta có chủ rồi!
"Sư phụ Thành?" Tiêu Vũ Phi lại gọi, "Nếu anh không có đối tượng vậy sau khi xăm hình xong có thể cho tôi xin WeChat không?"
Biểu hiện này cũng rất thẳng thắn, bất cứ ai tinh tường đều có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của Tiêu Vũ Phi, Mao Mao không phải người trong cuộc, nhưng tình cảnh còn lúng túng hơn cả người trong cuộc, cô thấp giọng nhắc nhở: "Đại ca..."
Tiêu Vũ Phi không nhận ra có điều gì đó không ổn, Thành Nham lớn lên rất đẹp, mới gặp lần đầu y liền cảm thấy yêu thích, sau vài câu hàn thuyên, y nhận ra rằng người đàn ông này khác với những gì mình tưởng tượng.
Tiêu Vũ Phi đối với Thành Nham là yêu từ cái nhìn đầu tiên, cố tình tìm cơ hội để tiếp xúc với anh. Y là người thẳng thắn, không thích vòng vo.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
"Tôi đã kết hôn rồi." Thành Nham nói.
Tiêu Vũ Phi hiển nhiên là giật mình.
Thành Nham đột nhiên tắt máy, nói với Tiêu Vũ Phi: "Nghỉ ngơi một lát."
Anh đứng dậy uống một ngụm nước, bưng cốc nước đi tới chỗ Giang Mộ Bình, hỏi: "Anh hạ sốt chưa?"
"Hạ rồi."
"Anh có ăn bữa sáng trong lò vi sóng chưa?"
"Ăn rồi."
"Sao anh lại đến đây?"
"Tìm em ăn cơm trưa."
"Hôm nay là một bức tranh màu, sẽ xăm rất lâu, em chắc không đi được."
"Bao lâu?"
"Khoảng năm, sáu tiếng."
Quả thực có hơi lâu.
Giang Mộ Bình liếc nhìn về phía Tiêu Vũ Phi.
Năm, sáu tiếng.
Thành Nham còn phải tiếp xúc tứ chi với vị khách có tình cảm với anh đến năm, sáu tiếng đồng hồ.
Mặc dù vẫn còn cách một lớp găng tay.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Thành Nham nhìn Giang Mộ Bình, phát hiện ánh mắt của hắn đang đặt trên tay của mình.
"Sao vậy?" Thành Nham nhìn tay mình một chút.
"Không có chuyện gì." Giang Mộ Bình đứng lên, "Vậy tôi đi trước, lát nữa quay lại."
Thành Nham hơi sững sờ: "Anh đi đâu?"
"Vừa rồi bạn tôi gọi tôi đi ăn cơm, nhưng tôi vốn đã từ chối, là một người bạn đã lâu không gặp."
"Ồ."
"Trưa em ăn gì?"
"Tùy tiện ăn một chút."
"Được, vậy tôi đi đây."
Giang Mộ Bình đến vội vàng, đi vội vã, bộ dáng mang kính mắt có dây kim loại Thành Nham vẫn còn chưa xem đủ, hắn đã rời đi.
Theo lý thuyết mà nói, đáng lẽ Giang Mộ Bình phải khó chịu khi nghe Tiêu Vũ Phi hỏi loại vấn đề như vậy, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn bình tĩnh như thường, hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ cảm xúc kỳ lạ nào.
Giang Mộ Bình vĩnh viễn lý trí như vậy, lý trí đến mức Thành Nham không thể nhìn thấu lòng hắn.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Giang Mộ Bình đợi ở sảnh một lúc, vài phút sau, một chiếc xe SUV chạy đến trước cửa studio.
"Không phải nói cậu không rảnh sao?"
Vừa lên xe, Thiệu Viễn Đông đã hỏi Giang Mộ Bình.
Người hẹn Giang Mộ Bình đi ăn cơm là một người bạn luật sư của hắn, người bạn luật sư này cũng quen biết Thiệu Viễn Đông. Trước đây, ba người bọn họ đều đi du học, chỉ có điều là không cùng trường đại học.
"Đột nhiên rảnh rỗi." Giang Mộ Bình nhàn nhạt nói.
"Kính của cậu trông rất đẹp. Đổi khi nào vậy?"
Cặp kính này vốn dĩ đeo để lấy lòng Thành Nham, Giang Mộ Bình không thích, hắn cảm thấy vừa lòe loẹt vừa rườm rà, bây giờ Thành Nham không ở trước mặt, hắn cũng không có tâm trạng để đeo.
Giang Mộ Bình tháo kính xuống, dây kim loại đeo trên cổ, kính rơi xuống trên ngực.
"Sao lại tháo xuống? Rất gợi cảm," Thiệu Viễn Đông trêu chọc hắn, "y như một tên văn nhã bại hoại."
"Quá nặng."
Thiệu Viễn Đông ngồi ở ghế phụ, nhận thấy sự khác lạ của Giang Mộ Bình qua gương chiếu hậu, hỏi: "Jan, sao vậy?"
Giang Mộ Bình nhìn gương chiếu hậu: "Cái gì sao vậy?"
"Cậu nhìn mặt cậu xem bây giờ xụ xuống thành dạng gì." Thiệu Viễn Đông quay lại và hỏi người bạn luật sư của mình, "Luật sư Nghiêm, cậu nhìn xem."
Nghiêm Thanh liếc nhìn gương chiếu hậu, cười nói: "Khá xụ."
"Không có gì." Giang Mộ Bình nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Tết năm nay cậu có ra nước ngoài không?" Nghiêm Thanh hỏi Giang Mộ Bình, "Trước đó Viễn Đông gọi cậu đi trượt tuyết ở Hokkaido, cậu cũng không đi."
"Tôi không đi, tôi ở nhà ăn Tết."
Thiệu Viễn Đông sâu xa nói: "Cậu ta có vợ phải bồi."
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Nghiêm Thanh choáng váng: "V...vợ?"
"Đến cậu cũng không biết cậu ta kết hôn rồi."
"Kết hôn?!" Nghiêm Thanh đột nhiên tăng âm lượng, "Chuyện khi nào?"
Giang Mộ Bình liếc nhìn khuôn mặt có phần mờ mịt của Nghiêm Thanh trong kính chiếu hậu, nhắc nhở: "Tập trung lái xe."
"Tôi tập trung lắm. Cậu kết hôn khi nào vậy? Sao lại đột ngột vậy?"
"Cách đây hai tháng."
"Nam hay nữ?"
Thiệu Viễn Đông cao giọng cười to: "Chuyện come out năm đó thiếu chút nữa đã khiến cậu ta bị ba cậu ta đuổi ra khỏi nhà, chuyện nháo lớn như vậy cậu không biết cậu ta thích đàn ông hay phụ nữ à?"
Nghiêm Thanh dừng một chút, nói với Giang Mộ Bình: "Gia đình có thể cùng nhau đi. Thỉnh thoảng đi nước ngoài ăn tết cũng không tệ, coi như là tuần trăng mật. Mà này, hai người không có tuần trăng mật sao?"
Thiệu Viễn Đông bật cười: "Lễ cưới mà cậu ta còn không làm, cậu nói gì đến tuần trăng mặt chứ."
"Không có lễ cưới?" Nghiêm Thanh suy nghĩ một chút, mới nói: "Bây giờ người không tổ chức lễ cưới có rất nhiều, tôi cũng cảm thấy tổ chức một cái lễ cưới quá phiền phức, đặc biệt là lễ cưới kiểu truyền thống Trung Quốc, rõ ràng trông như kẻ ngốc bị người an bày."
"Kiểu tây cũng không khá hơn chỗ nào." Thiệu Viễn Đông cười.
Giang Mộ Bình hỏi Nghiêm Thanh: "Đi đâu?"
"Dự kiến là New Zealand."
"Được, về nhà tôi hỏi cậu ấy một chút."
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Ba giờ chiều, công việc của Thành Nham cuối cùng cũng kết thúc, sau khi anh nói mình đã kết hôn, Tiêu Vũ Phi không còn biểu thị những hảo cảm của mình đối với anh nữa, quá trình xăm hình sau đó y có chút ủ rũ, cũng an tĩnh không ít.
Sau khi xăm xong, y còn chưa từ bỏ ý định mà hỏi một cậu: "Thành sư phụ, anh nói anh đã kết hôn là cái cớ để từ chối tôi sao?"
"Không phải."
Tiêu Vũ Phi cởi trần đứng trước Thành Nham, còn anh thì đang bôi thuốc sau khi xăm vào bên eo của y.
"Hôm nay về nhà không được tắm rửa, phải nhớ mỗi ngày đều bôi thuốc."
Tiêu Vũ Phi không để ý đến những gì Thành Nham dặn dò, bàn tay Thành Nham đang đè lên eo của y - một động tác không chứa chút tình cảm nào, nhưng lại khiến tâm y nóng bừng.
Tiêu Vũ Phi ma xui quỷ khiến đè tay của Thành Nham xuống.
Thành Nham hơi khựng lại, sau đó dứt khoát rút tay ra, lạnh lùng hỏi: "Cậu làm gì?"
"Sư phụ Thành, anh--"
"A Nham."
Thành Nham nghe tiếng gọi liền quay đầu lại.
Giang Mộ Bình từ cửa bước vào, trên tay cầm một hộp quà tinh xảo.
Khi Giang Mộ Bình rời đi, hắn đã nói sẽ quay lại sau, Thành Nham đã đợi rất lâu, từ lúc mới bắt đầu hình xăm đến lúc hình xăm kết thúc. Anh còn nghĩ Giang Mộ Bình sẽ không quay lại.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Giang Mộ Bình kéo Thành Nham đến bên cạnh mình, gọi vọng ra ngoài cửa: "Tiểu Vũ."
"Có!" Chu Vũ theo tiếng đi vào, "Có chuyện gì vậy? Giáo sư, vừa rồi ngài gọi tôi đúng không?"
"Đúng thế." Giang Mộ Bình dán chặt ánh mắt lãnh đạm của mình trên khuôn mặt của Tiêu Vũ Phi, nói với Chu Vũ: "Làm phiền cậu giúp vị tiên sinh này bôi thuốc có được không?"
"Không thành vấn đề." Chu Vũ cầm lấy thuốc trong tay Thành Nham, "Sư phụ, để em làm cho."
Giang Mộ Bình lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn, đó là chiếc nhẫn Thành Nham để quên ở bên cạnh bồn rửa bát.
"A Nham, em quên đeo nhẫn." Giang Mộ Bình cầm chiếc nhẫn của Thành Nham, nhìn anh không chút biểu cảm.
Thành Nham không khỏi liếm môi một cái.
Có lẽ thời điểm Giang Mộ Bình không vui thì chính là như vậy, trên mặt sẽ không biểu hiện ra cảm xúc gì.
Nếu như có biểu hiện tức giận một chút thì tốt rồi.
Tiêu Vũ Phi ngẩn người, nhìn người đàn ông đeo kính đang nắm chặt tay Thành Nham, sau đó đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của anh.
"A Nham." Giang Mộ Bình gọi Thành Nham bằng một giọng không cao cũng không thấp.
Thành Nham ừ một tiếng.
"Em còn nhớ những gì tôi đã nói với em lúc bắt đầu không?"
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Thành Nham ngơ ngác nhìn hắn.
"Hôn nhân của chúng ta không phải là hôn nhân giả. Trong thời gian hiệu lực của cuộc hôn nhân này, em không thể phát triển tình cảm với người khác."
"Em không có." Thành Nham vui mừng trong lòng, nhưng ngoài miệng lại lên án: "Anh đây là dục gia chi tội (*)."
(*) Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ: Nghĩa là muốn gia tội cho người khác, lo gì không tiếng nói/cớ. Nói tốt thì khó, muốn nói tội cho người ta và nhất là kẻ bề trên muốn gán tội cho kẻ bề dưới, thì là đều rất dễ.
"Phát triển tình cảm bao gồm cả những va chạm thể xác không cần thiết." Giang Mộ Bình nói có sách, mách có chứng.
"Đó là nhu cầu công việc."
"Có một số việc em có thể không cần tự thân làm."
Giang Mộ Bình đưa cho anh túi giấy trong tay, nói: "Mang điểm tâm đến cho em."
Hết chương 39.