Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
.
Truyện chỉ được đăng tải trên [email protected]@d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
.
Chương 32
Sau khi Lâm Vi Kính đi, Giang Mộ Bình trực tiếp nhận được cuộc gọi từ phó trưởng khoa.
"Phó trưởng khoa Từ."
"Giáo sư Giang, cậu đã nhận được thông báo mới trong hộp thư của giảng viên chưa?"
"Nhận được rồi."
"Theo cậu thì nghiên cứu sinh đồng hành là Liêu Phàm Kha có được không?"
Giang Mộ Bình không tỏ rõ ý kiến, chỉ có thể nói sự thật: "Liêu Phàm Kha quả thực mọi mặt đều rất ưu tú."
"Vậy chọn cậu ta, cậu không có dị nghị gì chứ?"
Phó trưởng khoa đích thân thực hiện cuộc gọi này chính là để thông báo, Giang Mộ Bình nào có quyền phản đối, chưa kể hắn cũng không có lý do gì để từ chối.
"Không có."
"Không vất vả."
Cúp điện thoại, việc đưa Liêu Phàm Kha tham gia cuộc hội nghị đã thành chuyện ván đã đóng thuyền.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Bố của Liêu Phàm Kha là trưởng khoa của Khoa Luật của Đại học Bắc Thành. Loại chuyện nhỏ như đưa sinh viên đi công tác này có thể khiến cho phó trưởng khoa tự mình gọi điện thoại cho Giang Mộ Bình, tất nhiên là có chỉ thị của trưởng khoa, chỉ vì để tránh hiềm nghi, bản thân trưởng khoa không thích hợp để tự mình khơi thông với Giang Mộ Bình.
Nói một cách dễ hiểu, xét cho cùng, những hội nghị và hoạt động mà sinh viên tham gia trong quá trình học có thể làm phong phú thêm hồ sơ xin việc trong tương lai của họ. Hơn nữa, Liêu Phàm Kha có thành tích xuất sắc, biểu hiện cũng cực kỳ tốt, việc chọn y tham gia hội nghị sẽ không thể bị chỉ trích.
Giang Mộ Bình có tổng cộng hai nghiên cứu sinh, Liêu Phàm Kha thực sự là người ưu tú hơn, về tình về lý Giang Mộ Bình đều sẽ chọn y. Tuy nhiên, nếu phó trưởng khoa không tự mình cập vấn đề này với chính Giang Mộ Bình, Giang Mộ Bình sẽ không phản cảm như bây giờ.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Ngoài ra, còn có chút lý do khác——
Mặc dù Liêu Phàm Kha chưa bao giờ biểu thị rõ ràng bất cứ điều gì với Giang Mộ Bình, nhưng Giang Mộ Bình có thể nhìn ra tình cảm y dành cho hắn vượt quá tình cảm thầy trò.
Sinh viên có lòng tự trọng mạnh mẽ, cũng biết tự ái, không nhận được hồi đáp, lâu dầu, tự nhiên bọn họ sẽ từ bỏ một cách lặng lẽ.
Giang Mộ Bình đã hơn ba mươi, không phải là một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch, ai có ý gì với mình hay không hắn không đến nỗi không nhìn thấy.
Liêu Phàm Kha là nghiên cứu sinh của hắn, lúc thường cơ hội tiếp xúc nhiều như vậy, hắn dĩ nhiên có thể nhận ra.
Đối với chuyện này, Giang Mộ Bình trước đây cũng không cảm thấy có gì đặc biệt, nhiều khi Liêu Phàm Kha có quá nhiều vấn đề cần thỉnh giáo khiến hắn cảm thấy hơi cáu kỉnh. Nhưng bây giờ hắn đã kết hôn với Thành Nham rồi, một người đã có gia đình, tâm trạng của hắn tự nhiên trở nên khác hẳn lúc trước.
Hắn có sự tự giác của một người đã lập gia đình, dù đó là ý thức hay hành vi.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Trước khi về nhà, Giang Mộ Bình nhận được tin nhắn của Thành Nham, Thành Nham không có ở nhà, đã về bên nhà ba mẹ. Vì vậy, sau khi tan sở, Giang Mộ Bình đã trực tiếp về nhà ba mẹ đẻ.
Lý Tư Tri đã về nước, sau khi Giang Mộ Bình bước vào, Thành Nham đang trò chuyện với chị ở chính phòng.
"Tam tầm muộn như vậy?" Lý Tư Tri nhìn Giang Mộ Bình từ cửa bước vào.
Thành Nham Nhân nhìn theo ánh mắt của Lý Tư Tri quay đầu lại, cùng Giang Mộ Bình nhìn nhau. Giang Mộ Bình đang cầm một cái bình cách nhiệt trên tay.
Lý Tư Tri liếc nhìn bình cách nhiệt, hỏi: "Gì đó?"
"Bữa tối tình yêu." Giang Mộ Bình lặp lại lời của Lâm Vi Kính.
Huyệt thái dương của Thành Nham nhảy một cái.
"Bữa tối tình yêu?" Khóe miệng Lý Tư Tri tràn ra ý cười, dùng ánh mắt ái muội nhìn Thành Nham, "Thật hay giả? Không phải em làm chứ, Thành Nham?"
Thành Nham không thể phủ nhận: "...Phải."
"Thật hiền thục, thật tình cảm." Ánh mắt Lý Tư Tri mang theo ý trêu chọc, nhưng lại chân thành khen Thành Nham, "Giang Mộ Bình cưới được em là vớt được một món hời lớn đấy."
Thành Nham nhìn Giang Mộ Bình.
Anh chỉ làm chút thức ăn cho Giang Mộ Bình, nhưng đó chỉ là súp sườn ngô, từ khi nào mà biến thành buổi tối tình yêu vậy?
Tám phần mười là từ cái miệng như tàu hỏa của Lâm Vi Kính.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
"Ba mẹ đâu?" Giang Mộ Bình cầm bình giữ nhiệt đi vào phòng bếp.
"Ra ngoài tản bộ." Thành Nham đi theo phía sau hắn.
"Trời lạnh như vậy mà con tản bộ."
"Ba nói dạo này có chút tăng cân."
Giang Mộ Bình nói ngắn gọn: "Trữ mỡ mùa đông."
Thành Nham cúi đầu cười thành tiếng.
Thành Nham không hỏi Giang Mộ Bình có uống hết canh sườn hay khong, cũng không hỏi hắn mùi vị thế nào, nhưng khi Giang Mộ Bình mở nắp bình ra, anh lặng lẽ liếc nhìn vào trong bình, phát hiện bên trong không còn gì cả, tâm tình không tệ mà câu lên khóe miệng.
"Giáo sư Giang."
Giang Mộ Bình quay lưng lại với Thành Nham, ừ một tiếng.
"Canh sườn là em hầm thêm cho anh, không phải bữa tối tình yêu."
Những lời này quá không có phong tình, Giang Mộ Bình thiếu chút nữa không vui.
Vậy mà câu tiếp theo của Thành Nham lại khiến cho hắn nhận được niềm vui nhân đôi.
"Em sẽ không làm bữa tối tình yêu chỉ ở mức độ này." Thành Nham biện minh cho bản thân, "Anh đừng nghe những lời nhảm nhí của A Kính."
Giang Mộ Bình không tiếng động nở nụ cười, từ sau lưng Thành Nham không nhìn thấy hắn đang cười, chỉ có thể nhìn thấy bờ vai của nhẹ nhàng thẳng lên một chút.
"Em nói nghiêm túc đấy." Thành Nham đến gần, ló đầu ra bên cạnh hắn, "Làm gì có bữa tối tình yêu nào khó coi như vậy."
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Giang Mộ Bình quay đầu lại, chậm rãi chớp đôi mắt, lông mi dày đen nhánh, bị ánh đèn chiếu vào, trên tròng kính rọi ra một cái bóng nhợt nhạt.
Thành Nham đối diện với ánh nhìn của hắn, bởi vì tướng mạo của hắn quá mức anh tuấn nên anh liền rơi vào trạng thái ngơ ngẩn, anh trầm mặc quá lâu, cũng nhìn chằm chằm Giang Mộ Bình quá lâu, như muốn che giấu điều gì đó, anh lúng túng gợi chủ đề: "Anh cũng bắt đầu nghỉ đông rồi đúng không?"
Giang Mộ Bình quay đầu lại, tiếp tục rửa bình giữ nhiệt.
"Không tính là nghỉ đông, nhiều nhất là tôi chỉ có thể nghỉ mười ngày." Giang Mộ Bình vẩy vẩy nước trong bình rồi lấy khăn sạch lau sạch.
Cũng vì Giang Mộ Bình là giảng viên chứ không phải học sinh, huống chi hắn còn là giáo sư, không được nhàn nhã như vậy.
Giang Mộ Bình đặt chiếc bình đã rửa sạch sang một bên, nói với Thành Nham: "Canh sườn nấu rất ngon, cảm ơn em."
Lời khen của Giang Mộ Bình không khiến Thành Nham cảm thấy cao hứng. Đặc biệt là hai chữ "cảm ơn", có lẽ đây chỉ là thói quen khách sáo của Giang Mộ Bình, nhưng Thành Nham vẫn cảm thấy có chút không thoải mái.
Quá xa cách.
Giống như Thiệu Viễn Đông đã nói, trạng thái của họ rất kỳ lạ.
Giang Mộ Bình đang cố gắng thay đổi trạng thái này, nhưng trước đây anh không thực sự để ý, anh chỉ theo bước chân của Giang Mộ Bình và tận hưởng sự ám muội mà Giang Mộ Bình mang lại cho anh.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
"Sao vậy?" Giang Mộ Bình cảm nhận được cảm xúc của anh.
Thành Nham lắc đầu.
Anh muốn cố gắng bắt kịp nhịp độ của Giang Mộ Bình, thay vì tiếp tục chạy theo hắn.
"Khi nào thì anh nghỉ? Ngày mai sao?" Thành Nham hỏi
"Ừm."
"Nếu ngày mai anh đã nghỉ, thì hôm nay anh muốn ở lại đây không?"
Giang Mộ Bình sửng sốt một chút: "Hôm nay em muốn ở lại đây?"
"Em muốn cùng ba mẹ bồi dưỡng chút tình cảm." Thành Nham có chút xấu hổ.
Anh muốn gần gũi với cuộc sống của Giang Mộ Bình, trước hết phải gần gũi hơn với gia đình của hắn.
Giang Mộ Bình nhìn anh, nói: "Cùng tôi bồi dưỡng tình cảm là được rồi."
Hết chương 32.