Đông Hoang Thần Vương

Chương 98: Kẻ Nào Không Tôn Trọng Cựu Binh Cút!






Ngày mùng sáu tháng sáu!
Ngày lành tháng tốt!
Cuối cùng ngày này cũng đã đến.

Đại viện nhà họ Trần giăng đèn kết hoa tưng bừng.

Bà Trần dọn dẹp đồ đạc trong chính đường để làm thành phòng tân hôn cho Trần Thiên Hạo.

Mặc dù anh đã kiên quyết phản đối nhưng vẫn không thể ngăn cản được quyết định của bà Trần.

Không có cơ hội thương lượng nào.

Ở trong chính đường đồng nghĩa với việc trở thành chủ gia tộc.

Đó là người nắm quyền lực cao nhất trong gia tộc.

Trần Thiên Hạo là người khiến cả nhà họ Trần đều phải kính sợ, anh ở chính đường cũng không có ai dị nghị gì.

Hết cách.

Anh chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.

Trong đại viện vô cùng náo nhiệt.

Mới sáng sớm, toàn bộ rạp cưới, sân khấu đều đã được dựng lên chỉnh tề.

Khách khứa từ khắp nơi kéo đến chúc mừng.

Trần Khải Minh, Châu Minh, Tôn Tư Minh, ba ông lớn đều có tên là Minh đã tụ họp đông đủ, ai cũng chuẩn bị quà mừng hậu hĩnh.

Tưởng Đại Vi dẫn theo một vài binh lính đại diện cho đơn vị đóng quân phụ cận của đội quân Đông Hoang cùng với lời chúc của hàng nghìn chiến sĩ khác đến chúc mừng.

Ngoài ra còn có các thế lực và gia tộc lớn của Nam Thành cũng tới đông đảo.

Cộng với thế lực ngầm.

Cho dù là người có máu mặt hay kẻ vô danh đều chuẩn bị rất nhiều quà mừng giá trị.


Trần Thiên Hạo.

Chính là người nắm giữ sức mạnh khủng khiếp mới nổi của Nam Thành.

Chỉ bằng sức một người đã có thể hủy diệt cả bốn gia tộc lớn.

Vậy nên các thế lực ở các thành thị xung quanh đều không muốn bỏ qua cơ hội móc nối quan hệ.

Toàn bộ các gia tộc được coi là có máu mặt của ba thành Đông, Tây, Bắc đều thi nhau chạy đến chúc mừng.

Bà Trần mặc một bộ đồ màu đỏ in hoa văn phúc thọ, trông vô cùng trang trọng.

Bà được hai người Trần Vĩnh Khang, Trần Vĩnh Hằng đỡ đi qua bảy tòa đại viện, cúi đầu cảm ơn khách khứa tới chung vui.

Tất cả mọi người, kể cả Trần Khải Minh cũng đồng loạt đứng lên lộ vẻ kính sợ.

“Chúc mọi người ăn uống vui vẻ”.

Bà Trần vui mừng ra mặt, cười mãi không ngừng.

Hôm nay vừa là ngày cưới của Trần Thiên Hạo, vừa là ngày ra viện của các cựu chiến binh.

Anh đã sắp xếp xe đón bọn họ đến đại viện nhà họ Trần.

Hơn trăm người lính già đi vào trong đại viện, trông thấy các quan khách quần áo là lượt, quà tặng quý giá.

Không khỏi cảm thấy tự ti, vô thức lùi bước về sau.

Đồng thời, các gia tộc và thế lực lớn đến dự đám cưới đều bất ngờ với sự xuất hiện của một loạt các cựu binh ăn mặc giản dị.

Trưng ra vẻ mặt khinh thường nhìn bọn họ.

“Này này này, hôm nay là ngày cưới của Trần Thiên Hạo, sao đám ăn xin các người lại mò tới hả? Không biết ý gì hết”.

Trong tòa đại viện thứ nhất.

Chủ của một gia tộc hàng đầu Bắc Thành đứng dậy, sải bước đi tới trước mặt đoàn cựu chiến binh.

Cùng lúc đó còn có vài thế lực khác cũng nhao nhao đứng lên phụ họa.

“Toàn cái thứ gì không biết, mau cút đi”.

“Đúng là xui xẻo.

Chúng ta phải giúp cậu Trần dọn dẹp đám rác rưởi này mới được”.

Những người lính già vốn đã tự ti mặc cảm, bây giờ lại nghe thấy lời nhục mạ của bọn họ, không khỏi càng thêm xấu hổi.

Nếu là bình thường với tính tình của bọn họ, chắc chắn sẽ không cam lòng chịu nhục.

Thế nhưng hôm nay là ngày vui của Trần Thiên Hạo.

Bọn họ không thể gây thêm rắc rối cho anh được.

Thế là đành phải thất vọng quay người định bỏ đi.

Thanh Long là người phụ trách tiếp đón các cựu chiến binh.

Anh ta vừa mới đỗ xe xong, đang đi vào thì thấy bọn họ kéo nhau rời đi.

Không khỏi ngạc nhiên hỏi.

“Sao các chú lại đi ra đây?”
Người lính cụt tay khó xử thở dài một hơi.

“Chàng trai à, hôm nay là ngày vui của cậu Trần.

Trong đó toàn quan chức cấp cao với người nhà giàu.

Mấy người lính nghèo chúng tôi không nên vào thì hơn”.

“Đúng rồi đó”.

“Làm phiền cậu một chút, đây là chút tiền chúng tôi gom góp được, không có nhiều lắm, cậu gửi cậu Trần giúp tôi với”.

“Chúng tôi sẽ ghi nhớ lòng tốt của cậu ấy ở trong lòng”.


Các cựu binh vội vàng giải thích, rồi một người trong số họ đưa ra một chiếc khăn tay thêu hoa bạc màu, đầu khăn bục chỉ.

Bên trong là một xấp tiền mặt được chia thành từng chồng xếp đè lên nhau.

Một trăm.

Năm mươi.

Mười nghìn.

Năm nghìn.

Còn có cả một đồng!
Thanh Long thấy vậy, trong lòng xót xa.

Khóe mắt rưng rưng.

“Không, mọi người không thể đi như vậy được”.

“Các chú phải tự mình đưa số tiền này cho anh ấy”.

Các cựu binh nhìn xuống bọc tiền, ai cũng im lặng không nói lời nào.

Bọn họ có là gì đâu?
Có người còn nghèo đến mức chỉ có một đồng tiền mừng.

Những người đang dự đám cưới ở bên trong đều là người có thân phận cao quý.

Có thể dễ dàng bỏ ra mấy chục triệu, thậm chí là mấy trăm triệu.

Bọn họ đồng loạt lắc đầu, không chịu nghe lời khuyên nhủ của Thanh Long mà dứt khoát bỏ đi.

Thanh Long bèn vội vàng gọi điện cho Trần Thiên Hạo.

Lúc này anh đang ngồi trong phòng, sau lưng anh là thợ make up đang làm tóc.

Nghe thấy chuông réo, anh lập tức nghe máy.

“Các cựu chiến binh đưa cho tôi một bọc tiền rồi định bỏ đi”.

Nghe thấy thế, anh vô cùng sốt ruột.

Vội vàng đẩy thợ make up ra rồi lao ra khỏi phòng.

Đám người bên trong đại viện nhìn thấy anh chạy ra đều cuống cuồng đứng dậy.

Trưng ra bộ mặt lấy lòng, tưởng anh đang vội vã ra tiếp đón mình.

Đại viện thứ bảy.

Đại viện thứ sáu.

Đại viện thứ năm.


Dù là người có thân phận cao hay thấp, tất cả đều sửng sốt nhìn anh lạnh lùng chạy lướt qua mình.

Cuối cùng, anh cũng đuổi kịp tới ngoài đại viện.

Đứng trước mặt đám cựu binh cản lại.

“Các chú, hôm nay là ngày cưới của cháu, sao các chú không vào dự?”
“Cậu Trần, chúng tôi có vào rồi”.

“Chúc cậu tân hôn hạnh phúc”.

Những người lính già thi nhau tặng anh những lời chúc chân thành, vẻ mặt tươi cười vui vẻ.

Thanh Long vô cùng cảm động, lập tức đưa bọc tiền mừng kia cho anh.

Đây là tiền của các cựu chiến binh.

Anh nhìn chằm chằm chiếc khăn tay tuy cũ nhưng rất sạch sẽ, run rẩy đưa tay nhận lấy.

Chậm rãi mở ra xem.


Trái tim anh như thắt lại, nước mắt rơm rớm.

Của ít lòng nhiều.

Thế nào mới là nhiều? Tỷ phú bỏ ra một triệu có được coi là nhiều không?
Không hề!
Thế nhưng những người lính xuất ngũ mỗi tháng chỉ có mấy chục đồng tiền trợ cấp nhưng sẵn sàng bỏ ra một đồng thì có nhiều không?
Nhiều!
Bởi vì, đây chính là tất cả những gì mà bọn họ có.

Chỉ thiếu một đồng thôi là bọn họ đã phải nhịn hai cái bánh bao.

Cũng có nghĩa là phải nhịn đói một bữa!
Trần Thiên Hạo bỗng nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt kiên quyết.

“Đi theo cháu vào trong nào”.

Nói rồi, anh dẫn đầu đi vào đại viện.

Các cựu binh ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng vẫn đi theo.

Một người.

Hai người.

Ba người.

Bọn họ nối đuôi nhau đặt chân vào đại viện nhà họ Trần.

Mấy chủ gia tộc vừa sỉ nhục các cựu binh đều ngạc nhiên khi lấy bọn họ vẫn còn mặt dày đi theo Trần Thiên Hạo vào trong.

Ai cũng đoán mò là vì hôm nay kết hôn nên anh không tiện đuổi bọn họ đi.

Nhao nhao lên tiếng xua đuổi.

“Mau cút đi”.

“Sao lũ rác rưởi này còn dám tới đây?”
Anh dẫn đầu nghe thấy thế, tức thì hiểu ra lý do khiến các cựu binh phải rời đi.

Anh dừng bước, lửa giận trong lòng dâng lên.

Mặt sa sầm nhìn đám người đang xôn xao kêu gào quát tháo kia.

Thanh Long tiến lên phía trước, mỗi tay tóm lấy một người thẳng tay ném ra ngoài.

Bảy tòa đại viện nối liền với nhau, chỉ cần có chút tiếng động là tất cả đều sẽ chú ý tới.

Trần Thiên Hạo lạnh lùng nhìn quanh một lượt.

Giọng điệu trầm thấp quát mắng.

“Kẻ nào không tôn trọng các cựu chiến binh”.

“Lập tức cút ra khỏi nhà họ Trần chúng tôi!”
Đôi mắt hổ phách tràn đầy sát khí.

“Tôi đang nói tới tất cả mọi người”.

Không một ai dám lên tiếng nữa, đồng loạt xấu hổ cúi đầu trốn tránh ánh mắt sắc như dao của anh.

Các cựu binh cảm động khôn xiết, bỗng có một niềm tự hào mãnh liệt thôi thúc bọn họ ưỡn ngực ngẩng cao đầu đầy hiên ngang..