Đông Hoang Thần Vương

Chương 95: Mắt Của Bà Trần






Sau tất cả mọi chuyện.

Nhà họ Triệu ở Nam Thành sụp đổ.

Triệu Vô Quân mưu đồ tư lợi, xúi giục đội phòng chống bạo động tấn công thương nhân bình thường.

Bị quân lính Đông Hoang đang nghỉ phép và những người lính già ngăn cản.

Được mọi người khen ngợi.

Ba bố con Triệu Thiên Đạo, Triệu Vô Cực, Triệu Vô Quân đều vào tù, tài sản của nhà họ Triệu bị tịch thu.

Khổ nhất là thống đốc Tưởng Thiên Phong, cũng vì chuyện này là bị giáng chức điều tra, trở thành nhân viên đội phòng chống bạo động.

Tôn Tư Minh cầu được sống nên phải móc hầu bao!
Tặng miễn phí nhân sâm trăm năm.

Trong sản nghiệp của nhà họ Tôn, ngoại trừ tài sản hợp tác với nhà họ Trần đã bị niêm phong điều tra, những cái khác đều bị thẩm tra xem có vi phạm pháp luật không.

Niêm phong một số.

Cuối cùng chỉ có thể giữ lại một phần.

Một gia tộc hạng một nháy mắt rơi xuống hạng ba.

Tôn Tư Minh về đến nhà, tìm người khắc một pho tượng chiến thần Đông Hoang, quỳ lạy cả đêm, coi như là cảm ơn đại ân đại đức của chiến thần.

Nhà họ Lý không dễ thở như vậy.

Gia chủ Lý Thuận Thiên ủng hộ hành vi bạo loạn, chẳng may qua đời.

Chủ tịch thành phố mới nhận chức Trần Khải Minh thủ đoạn quyết liệt, đóng băng kiểm tra tài sản của nhà họ Lý.


Đồng thời lật tung hợp đồng vay mượn cả chục tỉ của nhà họ Lý và nhà họ Lưu, lấy lý do lừa gạt khoản lợi nhuận lớn, xé bỏ hợp đồng.

Còn về tiến vốn.

Trần Khải Minh thuận nước giong thuyền, đè toàn bộ chuyện này xuống.

Trần Thiên Hạo cuối cùng vẫn không tìm được câu trả lời mà mình muốn.

Điều tra đến bước này, anh vẫn không định dừng lại.

Anh nhất định sẽ bắt tất cả những người có liên quan đến cái chết của ông Trần.

Tại đại viện nhà họ Trần.

Mắt bà Trần quấn băng, được Tiết Thiên Linh đỡ, từ từ đi trong sân nhà.

Lúc này trong sân có mấy chục người.

Trần Thiên Hạo, Lưu Tiểu Nguyệt, Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ, nhóc 13, còn cả Trần Vĩnh Khang, Trần Vĩnh Hằng và con cháu nhà họ Trần.

"Tiết thần y, ông nghĩ mắt của tôi có khỏi được không?"
Giọng bà Trần vang dội, có hơi run rẩy.

Bà mù đã mười mấy năm, đột nhiên chuẩn bị nhìn thấy lại ánh sáng, khiến bà cảm thấy không được thật lắm.

Trong lòng cũng khá bối rối.

Tiết Thiên Linh mỉm cười.

"Bà Trần, bà chỉ cần làm theo điều tôi nói thì hôm nay tôi chắc chắn bà sẽ nhìn thấy
"Bà từ từ mở mắt ra", Tiết Thiên linh khẽ nói.

Sau khi cởi băng ra, bà Trần từ từ mở mắt ra.

Cảm giác qua lớp băng, có thể nhìn thấy ánh sáng rực rỡ hơn lúc trước, hơn nữa trong tầm nhìn của bà, bà có thể nhìn rõ cả hoa văn trên lớp băng.

Cùng lúc đó.

Những người khác cũng hơi căng thẳng.

Trần Thiên Hạo lo lắng bước lên, cầm lấy tay bà Trần, Lưu Tiểu Nguyệt cũng tiến lên nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay bà Trần.

Bà Trần hơi run.

Giọng bà run rẩy.

"Tôi, tôi cảm thấy ánh sáng trước mắt rất sáng, sáng hơn trước kia nhiều".

Tiết Thiên Linh chậm rãi mỉm cười.

"Bà Trần, bà ngồi xuống trước đi".

Trần Thiên Hạo kéo bà ngồi xuống ghế, bốn phía quanh nhà đều cây xanh bóng mát nên ánh sáng cũng tối hơn nhiều.

Tiết Thiên Linh cũng cần một môi trường như vậy.

Sau đó đi đến sau lưng bà Trần, chậm rãi cởi từng lớp băng vải.

Mọi người rối rít nhìn về phía bà Trần, tất cả mọi người đều nín thở.

Từng lớp băng vải được cởi ra.

Bà Trần cảm giác trước mắt mình ngày càng sáng.

Ánh sáng trước mắt ấm lên nhanh chóng.


Chẳng mấy chốc.

Sau khi băng vải được cởi ra, trước mắt sáng choang.

Bà Trần nhíu mày che mắt, cả người kích động, mắt hơi đau.

Mặt Trần Thiên Hạo biến sắc.

"Sao vậy?"
Tiết Thiên Linh nhíu mày.

Không thể nào.

"Bà Trần, bà cảm thấy thế nào?"
Bà Trần ôm mắt, không dám thả tay xuống.

Giọng bà hơi run run.

"Mắt tôi đau quá".

"Mười mấy năm bà chưa nhìn thấy gì rồi, vậy nên có hơi nhạy cảm với ánh sáng.

Bà đừng sợ, thử bỏ tay xuống đi".

Tiết Thiên Linh khuyên.

"Mẹ, mẹ nghe lời Tiết thần y đi, đừng sợ".

Trần Thiên Hạo khẽ xoa vai bà.

Bà Trần gật đầu, mím môi.

Hai tay từ từ thả ra, ánh sáng chiếu vào mắt, cảm giác ánh sáng nóng bỏng đang chiếu vào mắt mình, khiến bà vô cùng khó chịu.

Bà cố gắng chịu đựng sự nóng bỏng khó chịu này, hai tay bà run rẩy, buông thõng xuống.

Trước mắt là một mảng trắng xóa, mơ hồ nhìn thấy bóng người.

Chẳng qua không nhìn thấy rõ.

Bà chớp mắt một cái.

Nhìn Trần Thiên Hạo đứng cạnh mình.

Một hình bóng cao lớn hiện lên trong tầm mắt bà.

Bà đưa tay ra nhìn tay mình, thấy trắng xóa, chỉ có một bóng hình, sau đó dựa vào hình bóng mơ hồ chạm vào Trần Thiên Hạo.

"Thiên Hạo, là con sao?"
Nhìn thấy mẹ đưa tay ra sờ mình, Trần Thiên Hạo vui mừng.

Vội vàng ngồi xổm xuống.

Một gương mặt sáp đến tay bà Trần.

"Mẹ, mẹ nhìn thấy con sao?"
Bà Trần lắc đầu.

"Mẹ hình thấy bóng dáng của con nhưng không nhìn rõ".

"Tiểu Nguyệt đâu?"
Bà nói tiếp.

Lưu Tiểu Nguyệt lo lắng, cô đến bên cạnh Trần Thiên Hạo, ngồi xổm xuống nhìn bà Trần.


"Mẹ, con ở đây".

"Ừ.

Mẹ có thể nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp, đây là Tiểu Nguyệt".

Nói xong bà duỗi tay ra sờ mặt Tiểu Nguyệt, nhẹ nhàng mỉm cười.

Rõ ràng sự thay đổi hiện nay của bà Trần nhanh hơn trước nhiều, nhưng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.

Trần Thiên Hạo nhíu mày.

"Tiết thần y, chuyện gì thế này".

Tiết Thiên Linh thở dài.

Lắc đầu nói.

"Mắt bà Trần hồi phục ở một mức độ nhất định, nhưng số năm của nhân sâm không đủ, vậy nên..."
Cuối cùng vấn đề vẫn nằm ở dược liệu.

Trần Thiên Hạo hiểu rõ, muốn mắt mẹ hồi phục hoàn toàn, chắc phải tìm được nhân sâm hơn ngàn năm, hoặc là linh chi trong truyền thuyết.

Anh nghiêm túc nói với bà Trần.

"Mẹ đừng lo, con sẽ tìm được thảo dược tốt hơn, để mẹ sớm ngày thấy được ánh sáng".

Bà Trần quay mặt nhìn về phía Trần Thiên Hạo, đưa tay sờ gò má anh.

Bà mỉm cười.

"Thiên Hạo, mẹ mù mười mấy năm, đã quen rồi".

"Chỉ cần như vậy đã là tốt lắm rồi, ít nhất bây giờ cũng có thể đi lại".

Đúng là chưa hồi phục hoàn toàn, khiến bà hơi thất vọng nhưng tốt hơn trước kia nhiều rồi.

Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ đứng bên không chen miệng vào.

Nhóc 13 đứng một bên, hơi lo lắng.

Trần Thiên Hạo vẫy tay gọi cậu bé.

"13, ra đây để bà nội nhìn con".

Nhóc 13 như bị gọi đi tập hợp khẩn cấp, bước đi như người máy.

Khiến mọi người không nhịn được khẽ mỉm cười.

"13, để bà nội nhìn cháu nào".

Bà Trần nhìn một cái bóng đen gầy còm, đưa tay ra nắm lấy tay cậu bé.

Bàn tay nhỏ bé non nớt đầy nhưng vết trai, bên trên còn có chi chít băng dán khiến bà Trần cảm thấy xót xa..