Đông Hoang Thần Vương

Chương 86: Còn Có Người Này






Kẻ Ác vừa nghe thấy động tĩnh đã há miệng cười to.

“Là Chu Tước.

Chu Tước đến rồi”.

“Tao đã bảo là mày chọc nhầm người rồi mà!”
“Hừ, mày tưởng chỉ cần có một kẻ đến giúp đỡ thì mày có thể thoát khỏi lòng bàn tay tao ư?”
Kẻ đeo mặt nạ lạnh lùng hừ giọng, giọng điệu đầy khinh thường.

“Lập tức ra tay, chém chết bọn chúng!”
Kẻ đeo mặt nạ rống lên thật to.

Các võ sĩ áo trắng giơ kiếm lên và đồng loạt lao thẳng đến.

Chu Tước cầm dao găm trong tay, thân hình tựa giao long, lách mình để tránh rồi xông vào đám đông.

“Ầm!”
Một tảng đá lớn từ trên trời rơi xuống, đánh bay những kẻ đứng hàng đầu.

Sau đó, một người đàn ông cao lớn với chiếc mặt nạ vàng lao từ bên ngoài vào.

Cơn thịnh nộ hừng hực lan khắp toàn thân, Thanh Long với hai nắm đấm quấn đầy dây xích, tựa như một cái máy ủi đất dũng mãnh, điên cuồng gặt lấy đầu người từ trong đám đông.

Kẻ đeo mặt nạ kia bàng hoàng.

“Chuyện gì thế này?”
“Tên hung tợn này từ đâu ra vậy?”
Tuy biết phe mình người đông thế mạnh, nhưng nhìn sự bùng nổ mạnh mẽ và thái độ không sợ hãi của đối phương, hắn lại cảm thấy hơi bất an.

Nội tâm kẻ đeo mặt nạ bắt đầu rối loạn.

“Ầm!”
Lại là một âm thanh vang dội khác.


Một người đàn ông mặc đồ trắng xông vào đại viện.

Người này di chuyển nhẹ nhàng như chim én lướt trên mặt đất, thanh nhuyễn kiếm trong tay linh hoạt như rắn, quấn lấy những thanh kiếm Nhật, điên cuồng siết cổ giết chết đám võ sĩ áo trắng.

Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước!
Ba vị đại thần đã tề tựu.

Ngọn lửa chiến đấu trong lòng Trần Thiên Hạo bỗng chốc bùng lên ngùn ngụt.

Anh sải bước về phía trước và đá một cú thật mạnh vào tên võ sĩ áo trắng đang loạng choạng lùi ra sau.

“Ầm!”
Một nguồn sức mạnh cực lớn đã đánh bay tên võ sĩ áo trắng dẫn đầu, đòn tấn công này khiến hàng chục người phía sau ngã nhào xuống đất.

Chu Tước xuyên qua đám đông, uyển chuyển dùng mã tấu chém vào cổ họng và tay chân của bọn chúng.

“Rầm rầm rầm!”
Thanh Long đấm mỗi tên một cú.

Bất cứ nơi nào anh ta đi qua, trán của bọn võ sĩ áo trắng đều bị đấm nát.

Bốn mươi, năm mươi tên võ sĩ áo trắng sử dụng nhị đao kiếm pháp.

Chỉ cần chưa đầy năm phút, toàn bộ đều bị diệt sạch.

Ánh mắt của kẻ đeo mặt nạ lộ vẻ kinh hoàng.

Sao, sức chiến đấu lại đáng sợ thế này?
Đây là những người trợ giúp mà Trần Thiên Hạo tìm được ư?
Mạnh quá.

Thế nhưng, chuyện xảy ra ngay giây sau đó đã khiến hắn trố mắt kinh ngạc.

Nhìn thấy cánh tay chảy đầy máu Trần Thiên Hạo, ba người vừa giết sạch các võ sĩ áo trắng đều lộ vẻ lo lắng.

Sau đó, họ đồng loạt quỳ xuống đất.

“Vương, thuộc hạ không thể bảo vệ ngài chu đáo, xin ngài trách phạt”.

“Vương?”
Kẻ đeo mặt nạ kia bàng hoàng, tí thì ngã xuống đất.

Theo tư liệu mà hắn có được, Trần Thiên Hạo chỉ là lính giải ngũ bình thường, sao lại trở thành vương?
Hắn biết rõ khái niệm ‘vương’ này có nghĩa là gì.

Chẳng lẽ Ám Dạ của hắn đã thật sự dây vào người không nên dây vào ư?
Kẻ Ác cười to.

“Sợ đến mức đơ người rồi à, ha ha ha…”
Trần Thiên Hạo nhẹ nhàng xoay cổ và thư giãn gân cốt.

Vết thương trên cánh tay thật ra chẳng đáng là gì, chỉ là bị thương ngoài da.

“Đứng dậy đi”.

Ba người kia đồng loạt đứng dậy, đoạn xoay người nhìn kẻ đeo mặt nạ mặc đồ trắng ở trước cửa.

Sự bàng hoàng qua đi, kẻ đeo mặt nạ đã lấy lại vẻ điềm tĩnh.

Hắn nhìn Trần Thiên Hạo, giọng lạnh như băng.

“Khá khen cho mày, Trần Thiên Hạo, không ngờ mày còn một thân phận khác đấy.

Tao mặc kệ mày là ai.

Hôm nay, mày tuyệt đối không thể sống sót rời khỏi đây được đâu”.

Mấy tiếng vỗ tay bôm bốp vang lên.

Trong phòng, ba tên đeo mặt nạ mặc đồ đỏ quỳ dưới đất bước ra.

Chu Tước nhìn ba tên này một lượt, đôi mắt ánh lên vẻ nghiêm nghị.


Là sát thủ sử dụng tam đao kiếm pháp!
“Những kẻ này không đơn giản.

Nhiệm vụ lần này có thành công hay không, phụ thuộc/trông cậy cả vào ba người đấy”.

Kẻ đeo mặt nạ kia lạnh lùng nói.

Mấy người nọ gật đầu đã hiểu, chậm rãi rút kiếm Nhật giắt ở thắt lưng ra.

Lưỡi kiếm đỏ tươi!
“Giết!”
“Tam đao kiếm pháp!”
“Soạt soạt soạt!”
Một người chém liền ba nhát kiếm.

Lưỡi kiếm đỏ tươi trong tay võ sĩ áo đỏ hệt như hàng ma phục quỷ, chém không khí ngay trước mặt.

Chỉ trong chớp mắt, lưỡi kiếm đã hướng đến đỉnh đầu Trần Thiên Hạo.

“Keng!”
Bàn tay quấn dây xích của Thanh Long đã vung ra phía đỉnh đầu của Trần Thiên Hạo và chặn lại.

Tia lửa bắn ra từ dây xích, nhiệt độ cao như thiêu đốt khiến Thanh Long phải nhíu mày.

Hai nắm đấm ấy đã hất lưỡi kiếm ra xa.

Tam đao kiếm pháp thi nhau chém tới.

Thanh Long nghiêm mặt, hai nắm đấm chặn hai bên, vừa chặn đòn, tia lửa đã bắn ra tung toé.

Đôi tay bỏng rát và tê rần dùng sức rung lên, Thanh Long như đang giãy giụa thoát khỏi gông cùm, vận hết lực “rầm” một cái khiến mũi kiếm vỡ nát.

Hai nắm đấm điên cuồng múa may, tạo thành một tổ hợp cú đấm, đẩy lùi tên võ sĩ áo đỏ đang chém tới kia.

“Soạt!”
Hai võ sĩ áo đỏ còn lại cũng vung kiếm chém tới.

Chu Tước, Bạch Hổ đều xông lên.

Trần Thiên Hạo vẫn ở chỗ cũ, lạnh lùng nhìn kẻ đeo mặt nạ đang đứng ở cửa.

Anh sải bước tiến đến, mỗi một bước đi đều khiến mặt đất như rung chuyển.

Kẻ đeo mặt nạ mặc áo trắng hơi híp mắt lại.

Hai chân hắn hơi tách ra, bàn tay chạm vào thắt lưng.

“Chết!”
Trần Thiên Hạo đột nhiên tăng tốc, sải bước lớn tựa như sấm sét.

Rầm rầm, khí thế đầy mạnh mẽ, bụi đất cuộn lên mịt mù theo từng bước chân của anh.

Kẻ đeo mặt nạ mặc áo trắng kia rút dao găm từ thắt lưng ra, dao dài ba tấc, lưỡi dao đỏ mang theo từng tia máu.

“Soạt!”
Cắt qua không trung, loé lên ánh sáng màu máu.

“Bịch/Phịch!”
Một thi thể bị Trần Thiên Hạo đá văng, lưỡi dao máu sượt qua.

Thi thể đứt lìa, nội tạng và máu tươi rơi xuống đất.

“Bịch/Phịch!”
Lại một thi thể khác bị Trần Thiên Hạo đá văng đi.

Lưỡi dao máu lại cắt qua!
Vào khoảnh khắc thi thể đứt lìa, cú đá chất chứa cơn thịnh nộ và giận dữ của Trần Thiên Hạo đã nện một tiếng “rầm” vào lồng ngực kẻ đeo mặt nạ kia.

Kẻ đeo mặt nạ kia phun ra một ngụm máu ngay tại chỗ.


Cả người bay thẳng ra khỏi phòng.

“Rầm rầm!”
Khiến những vật dụng trong phòng đều vỡ tan tành.

Sau một hồi giãy giụa, kẻ đeo mặt nạ ấy cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều đã vỡ nát, phun mấy ngụm máu liền, không sao đứng dậy được.

Trần Thiên Hạo sải bước tiến lại gần.

Đứng trên cao, anh lạnh lùng rủ mắt nhìn hắn.

Vừa giẫm mạnh chân lên ngực hắn, anh vừa lãnh đạm cất lời.

“Khai hết mọi chuyện mà ông biết đi!”
Kẻ đeo mặt nạ phun thêm mấy ngụm máu tươi, thở hổn hển.

“Cậu, cậu không có tư cách để biết”.

Sau một cú đạp, cổ tay của kẻ đeo mặt nạ đã gãy.

Hắn gầm gừ, nhưng không há miệng kêu thành tiếng.

“Rắc!”
Lại là một cú đạp!
Cổ tay còn lại đã gãy.

Thêm một cú nữa!
Chân trái bị gãy.

Một cú đạp nữa!
Chân phải cũng gãy lìa.

“Tôi nói!”
Kẻ đeo mặt nạ kia đứt lìa cả tứ chi, nghiến răng gầm lên.

Từng giọt mồ hôi lạnh chảy dài trên gương mặt nhợt nhạt.

“Ám Dạ là một tổ chức bí ẩn, tôi không rõ nó do ai nắm giữ”.

Một tiếng thở hổn hển đầy nặng nhọc vang lên.

“Tôi chỉ là một đà chủ phân đà bé nhỏ, chỉ biết người liên lạc trên mạng là đường chủ, đường chủ là ai thì tao không rõ”.

“Nói về ký hiệu đầu sói kia đi”, Trần Thiên Hạo thờ ơ nói.

Kẻ đeo mặt nạ kia thoáng do dự, như thể nghĩ đến điều gì đó, hắn đột nhiên bật cười.

“Ký hiệu trên mấy bộ trang phục ấy à?”
Trần Thiên Hạo gật đầu.

“Tôi không rõ ký hiệu ấy có nghĩa là gì.

Khi vừa đến Nam Thành, đã có người tặng chúng cho bọn tôi”.

“Tặng ư?”
Trần Thiên Hạo ngẩn người.

Thoắt cái, mọi suy đoán của anh đã bị phá vỡ..