Đông Hoang Thần Vương

Chương 51: 51: Công Huân Cao Cấp





Thử nghĩ mà xem, cảng biển tương lai của thành Tây cùng với quặng khoáng sản của thành Đông.
Khi đó tài sản của nhà họ Triệu có lẽ còn ngang bằng với cả gia tộc hàng đầu nước Hoa.
Nghĩ tới đây, Triệu Thiên Đạo không kìm được nhếch mép cười đắc ý.
“Có mắt không thấy núi Thái Sơn!”
Trần Thiên Hạo ngạo nghễ mắng công chứng viên kia.
Tất cả mọi người đang có mặt đều không khỏi sững sờ.
Họ đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía anh.
“Này cậu, cậu nói vậy là có ý gì?”
“Cậu đang nghi ngờ năng lực của công chứng viên bọn tôi sao?”
Công chứng viên bực bội mắng chửi.
“Không phải nghi ngờ các người.

Tôi muốn nói là các người ngồi ở đó đều là lũ rác rưởi”.
Anh không hề e sợ lớn tiếng đáp trả.
“Cậu, thằng ranh kia, sao cậu lại ngông cuồng như vậy?”
“E là đến cả hạng bốn chúng tôi cũng không cho nổi đâu”.
Mấy lão già công chứng viên tỏ vẻ giận dữ.
Đồng loạt hủy hết kết quả giám định công huân hạng bốn kia.
Ngay cả hạng nhất của bức tranh chữ Gia tộc công thần cũng bị hạ xuống hạng hai.
Không có quy định cụ thể để giám định cấp bậc của công huân, tất cả đều do công chứng viên làm chủ.
“Được rồi, đám công chứng viên rác rưởi này đã giám định xong”.
Một người trong số đó hờ hững lên tiếng.
Lưu Tiểu Nguyệt sốt ruột định mở miệng giải thích lại bị anh kéo lại ngăn cản.
“Không cần giải thích”.
Nói rồi anh bước lên một bước, cầm cốc nước trên bàn hất sạch lên mặt công chứng viên ngồi chính giữa.
Cả khán phòng xôn xao hẳn lên!
Ai cũng kinh ngạc há hốc mồm!

Không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tại sao đang yên đang lành Trần Thiên Hạo lại hất nước vào mặt công chứng viên?
Chẳng lẽ anh không biết muốn được trúng tuyển đều là do bọn họ định đoạt hay sao?
Khiếp sợ!
Khó hiểu!
Kinh hãi!
Đến cả Lưu Bá Thiên cũng không thể tin vào mắt mình.
Đương nhiên lão ta cũng không thấy bất ngờ với phong cách làm việc của Trần Thiên Hạo.
Nhóc con này có tính cách quá bá đạo, không chịu được ấm ức.
Sợ là bên công chứng viên đưa ra giám định quá thấp nên không nhịn nổi mới làm ra chuyện to gan như vậy.
Lão ta cười thầm trong bụng.
Đúng là thanh niên trẻ tuổi.
Không giữ được tỉnh táo, sớm muộn gì cũng sẽ phải chịu thiệt thòi.
“Bố ơi, lần này chúng ta trúng chắc vụ đấu giá khu công nghiệp thành Tây rồi”.
Triệu Vô Cực ngồi bên cạnh khó nén nổi hưng phấn.
“Ừ, lúc đầu bố còn đánh giá cao Trần Thiên Hạo, chuẩn bị thêm phương án dự bị.

Nào ngờ thằng nhóc này làm việc xốc nổi quá”.
“Con thật sự không hiểu nổi, tại sao nó gây ra nhiều chuyện như vậy mà vẫn sống được tới ngày hôm nay.

Chẳng lẽ chỉ dựa vào bức tranh chữ kia thôi sao?”
Ông ta vừa nói vừa cười phá lên.
“Cậu, cậu đang cố tình gây chuyện đấy hả?”
“Vệ sĩ đâu, mau đuổi kẻ này ra ngoài”.
“Hủy bỏ tư cách tham dự đấu giá của nhà họ Lưu”.
Lưu Tiểu Nguyệt trơ mắt đứng nhìn cấp bậc công huân hạng hai bị gạch bỏ.
Cô cảm thấy tuyệt vọng tột cùng.
Bất lực lắc đầu.

“Thiên Hạo, tại sao anh lại làm như vậy?”
Cô cất giọng trách móc.
Cô trông thấy mấy gã vệ sĩ xông tới bèn vội vàng lôi kéo Trần Thiên Hạo ra ngoài.
Để tránh bị cưỡng ép đuổi ra ngoài, trở thành trò cười trước mặt mấy gia tộc lớn kia.
Thế nhưng anh vẫn không thèm nhúc nhích.
Như một ngọn núi vững chãi.
“Thiên Hạo, em cầu xin anh, đừng làm loạn ở đây nữa được không?”
“Chúng ta đã mất mặt đủ rồi”.
Lưu Tiểu Nguyệt dùng sức kéo nhưng anh vẫn không chịu đi, bèn phải buồn bã khuyên nhủ.
Cô biết lúc này có lẽ anh đã nổi giận.
Trước kia đều là người ta cố tình tìm tới gây khó dễ cho bọn họ, anh đánh trả thì cô không có gì để nói.
Nhưng dạo gần đây, anh bắt đầu vô duyên vô cớ trêu chọc thế lực mạnh hơn mình.
Lần trước ra mặt đòi quyền lợi cho lính già giải ngũ tại ngân hàng Đế Phong đã đối đầu với đội quân Đông Hoang.
Bây giờ lại vì không đồng tình với kết quả giám định của công chứng viên mà hất nước vào mặt người ta.
Trần Thiên Hạo ơi là Trần Thiên Hạo.
Đến khi nào anh mới có thể khiến em an tân được đây?
Đám vệ sĩ đã xông tới trước mặt bọn họ.
Họ toan xua đuổi anh đi lại bị ánh mắt lạnh lùng của anh dọa sợ đứng sững sờ tại chỗ.
Mãi lâu sau họ mới kịp phản ứng lại, bắt đầu rút vũ khí ra định cưỡng chế đuổi người.
Tất cả các đại diện gia tộc đều bàn tán xôn xao.
Đang yên đang lành lại đi kiếm cớ gây chuyện.
Công chứng viên bị hất nước lên mặt tức điên ruột.
Ông ta đứng bật dậy, lấy khăn tay lau sạch nước đọng trên mặt và nước dính lên quần áo.
Nước chảy lênh láng trên mặt bàn.
Chỉ trong nháy mắt.
Đột nhiên có người kinh ngạc thốt lên một tiếng.

“Nhìn kìa!”
Tất cả đồng loạt nhìn theo.
Bức thư tay kia bị nước thấm vào lại xuất hiện những dòng chữ màu đỏ hoàn toàn khác.
Đây là giấy hai lớp!
Đám người giật mình sửng sốt.
Khiếp sợ nhìn về phía Trần Thiên Hạo.
Bọn họ mở thư ra đọc thử.
Thấy trên giấy xuất hiện một đoạn văn ngắn.
Thư tay của chiến thần Đông Hoang.
Giữa đêm khuya, tôi chợt có linh cảm Lưu Tiểu Nguyệt của nhà họ Lưu có nguy cơ bị đối xử bất công, trằn trọc không ngủ được nên ghi thêm mấy dòng lên bức thư này.
Từ giây phút thư này của tôi được công khai, tôi và Lưu Tiểu Nguyệt chính thức kết nghĩa làm anh em.

Cả đời này tôi chỉ hết lòng hi sinh vì đất nước, không có mong muốn gì khác.
Mong rằng người đời nể tình công lao của tôi, đối xử có tâm với em gái kết nghĩa của tôi.
Chiến thần Đông Hoang, kính gửi!
Ngoài bức thư hai lớp bị ẩn giấu còn có một nhúm tóc màu đen.
Nếu bức thư này thật sự là do chiến thần Đông Hoang tự tay viết.
Thì nhúm tóc này chắc hẳn cũng là của chiến thần để lại để kết nghĩa anh em.
Trên bức thư màu đỏ này.
Là nét chữ phóng khoáng sắc bén như đao kiếm.
Khiến người ta nhìn vào kích động vô cùng.
Trông thấy mấy gã vệ sĩ đang định ra tay đánh người.
Bọn họ vội vàng đứng phắt dậy.
Hoảng hốt gào thét.
“Chờ đã!”
Hai gã vệ sĩ ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu gì cả.
Lại nhìn sang công chứng viên.
Chỉ thấy mấy công chứng viên kia đều xua tay ra hiệu cho bọn họ tạm thời đi ra ngoài.
Vẻ mặt Lưu Tiểu Nguyệt tràn đầy khiếp sợ, cảm thấy ngờ vực.
Cô nhìn thoáng qua dòng chữ màu đỏ trong bức thư trên tay công chứng viên kia, kinh hãi che kín miệng mình.
Cô vô thức ngẩng đầu nhìn lên Trần Thiên Hạo.
Sắc mặt của anh rất bình thản, tựa như đã đoán được từ trước.

“Thiên Hạo, chuyện này là sao?”
Anh khẽ mỉm cười.
Dịu dàng nắm lấy tay cô.
“Đừng sợ!”
Đám người ở trong phòng họp.
Đều trưng ra bộ mặt ngơ ngác.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Tại sao mấy công chứng viên kia lại bắt vệ sĩ ra ngoài?
Hơn nữa, trông vẻ mặt của bọn họ hoảng loạn như thấy bố mình đã chết mấy chục năm bất ngờ đội mồ sống dậy.
Lưu Bá Thiên trợn trừng hai mắt, liều mạng thò đầu ra muốn nhìn rõ thứ khiến công chứng viên thay đổi thái độ kia.
Thế nhưng lão ngồi quá xa, thực sự không thể nhìn nổi.
Mà trong tay mấy người đó vẫn là bức thư tay kia.
Lão ta cũng đã từng được đọc bức thư đó rồi.
Bức thư của chiến thần Đông Hoang không có vấn đề gì quá lớn, vừa rồi đám công chứng viên cũng đã kiểm tra một lượt.

Nhưng tại sao bây giờ bọn họ lại tỏ ra sợ hãi như vậy?
Triệu Thiên Đạo nheo mắt lại.
Sắc mặt trở nên nghiêm nghị.
Chẳng lẽ có chuyện ngoài ý muốn gì đó xảy ra rồi sao?
“Chuyện này…”
“Mọi người thấy sao?”
“Loại thư tay hai lớp này người bình thường không tìm ra cách mở nó đâu.

Có thể kết luận chỉ có quân đội mới biết cách mở”.
Công chứng viên vuốt ve bức thư tay, trong lòng bắt đầu kích động.
Chiến thần Đông Hoang tự tay viết thư nhận Lưu Tiểu Nguyệt là em gái kết nghĩa, như vậy chẳng phải chỗ dựa sau lưng cô chính là chiến thần Đông Hoang chiến công hiển hách sao?
Không có mong muốn gì khác!
Bây giờ lại thẳng thắn thể hiện sự coi trọng của mình với cô em gái kết nghĩa này.
Đám người không hẹn mà cùng gật gù.
Đồng loạt cầm bút viết xuống bốn chữ công huân cao cấp!
“Lưu Tiểu Nguyệt, công huân cao cấp”..