Đông Hoang Thần Vương

Chương 367




Chương 367

“Không gặp được?”

Sắc mặt của anh lập tức trở nên khó coi. Chỉ một gia tộc hạng ba nhỏ bé còn đòi phải hẹn trước, khiến anh hơi bực bội.

Giọng điệu của anh trở nên cứng rắn hơn.

“Cô cứ nói với sếp Tiêu của cô là tôi đến để đầu tư, bảo ông ta lập tức đến gặp tôi”.

Lễ tân bị thái độ của anh dọa sợ, vội vàng gọi điện tới văn phòng tổng giám đốc, báo cáo mọi chuyện.

Tại văn phòng của tổng giám đốc, Tiêu Thiên Bảo đang bàn chuyện hợp tác với khách hàng. Trùng hợp thay, khách hàng này chính là gã đầu trọc Tào Lam Thiên.

“Cậu Tào, nếu được bên cậu đầu tư thì tòa nhà dược phẩm của chúng tôi nhất định sẽ phát triển vượt bậc, trở thành trung tâm thương mại liên kết với y dược lớn nhất trong toàn quốc. Không biết Tào Thị định đầu tư bao nhiêu tiền…”

Tào Lam Thiên ngạo nghễ ngồi trên ghế sofa bằng da, hai chân bắt chéo ung dung nhấp một ngụm trà, vừa uống vừa suy tư.

“Tào Thị chúng tôi dự định đầu tư một tỷ, với điều kiện chúng tôi phải có 30% cổ phần của tòa nhà dược phẩm kia. Chắc sếp Tiêu không có ý kiến gì đâu nhỉ?”

“Chuyện này…”

Tiêu Thiên Bảo hơi do dự.

Tổng cộng số tiền đầu tư vào tòa nhà dược phẩm là khoảng mười tỷ. Nhà họ Tào bỏ ra một tỷ mà đòi tận 30% cổ phần, rõ ràng là lợi dụng ông ta đang cần tiền gấp để cướp bóc.

“Cậu Tào, tôi thấy số cổ phần này hơi nhiều”.

“Ông Tiêu à, không nhiều đâu. Tôi còn phải nể tình quan hệ cá nhân giữa chúng ta nên mới nâng lên được một tỷ đấy. Chứ hội đồng quản trị Tào Thị chỉ định đầu tư tối đa năm trăm triệu thôi”.

Tào Lam Thiên híp mắt nói.

“Hay là thế này, cậu cho chúng tôi thời gian thương lượng lại với gia tộc một chút. Muộn nhất ngày kia tôi sẽ cho cậu một câu trả lời chắc chắn”, Tiêu Thiên Bảo cân nhắc kỹ càng.

“Được, tôi chờ ông hai ngày. Nhưng mà ông Tiêu à, chúng ta không phải người ngoài, có mấy lời tôi cũng nói thẳng với ông luôn. Nhà họ Tiêu của ông có được địa vị như ngày hôm nay, chắc hẳn ông phải biết là công lao của ai”, khóe miệng Tào Lam Thiên cong lên nở nụ cười xấu xa.

Tiêu Thiên Bảo bỗng cảm thấy bối rối.

“Ý của cậu Tào là tôi phải cố gắng thúc đẩy chuyện bán cổ phần cho cậu được thông qua sao?”

“Hy vọng ông hãy suy nghĩ cho kỹ rồi hẵng trả lời”, Tào Lam Thiên nói một câu rồi dứt khoát đứng dậy rời đi.

Tiêu Thiên Bảo cung kính tiễn hắn ra tận cửa thang máy. Chờ đến khi thang máy đi xuống, ông ta mới không kìm được chửi thầm một tiếng.

“Thằng chó Tào Lam Thiên dám uy hiếp mình”.

Ông ta bỗng nảy ra một ý nghĩ to gan lớn mật. Ngày nào còn chưa diệt trừ gia đình của anh cả thì vẫn là một mầm họa.

Anh cả của ông ta chính là bố của Tiêu Mị Mị, Tiêu Thiên Kỳ.

Đây là chuyện cũ của nhà họ Tiêu không muốn người đời biết đến. Năm xưa ông chủ nhà họ Tiêu là Tiêu Tây Phong nhờ vào trình độ trung y tài giỏi mới đứng vững được gót chân ở Đế Đô. Sau đó bắt đầu sắp xếp cả nhà Tiêu Thiên Kỳ chuyển đến đây.

Tiêu Thiên Bảo và Tiêu Thiên Kỳ là anh em cùng cha khác mẹ. Sau khi đến Đế Đô, Tiêu Thiên Kỳ bị mọi người xa lánh cô lập, cuối cùng trong một lần công ty mở rộng nghiệp vụ đã bị người ta lừa mất mấy tỷ tiền hợp tác.