Đông Hoang Thần Vương

Chương 357




Chương 357

“Họ mà miễn phí cho anh thật thì anh không cần ăn phân đâu, ông đây sẽ ăn cho anh xem”.

“Anh nói rồi có dám làm không?”

Đột nhiên Trần Thiên Hạo cười hỏi gã.

“Tất nhiên là dám”.

Mễ Đại Bảo ưỡn ngực, tự tin nói.

Gã vừa nhìn đã biết đối phương chỉ là hạng giàu xổi đến từ thành phố tuyến ba, tuyến ba, cứ nghĩ có chút tiền của thì có thể đưa gái xinh đến đây tiêu pha. Đế Đô vàng thau lẫn lộn, ngay cả hội viên sở hữu thẻ vàng như gã mà quản lý còn chẳng buồn nhìn đến.

Quản lý mà đích thân ra xin lỗi và miễn phí cho Trần Thiên Hạo ư?

“Nhưng cũng không thể để mỗi tôi cược nhé, nếu bọn họ không xin lỗi và không miễn phí hoá đơn thì anh phải quỳ xuống rồi gọi tôi là ông nội. Thấy sao nào?”

“Ha ha…”

Mễ Đại Bảo vỗ đùi đen đét, bật cười sảng khoái.

“Được thôi”.

Nghe Trần Thiên Hạo đồng ý, Tiêu Mị Mị cảm thấy lo lắng vô cùng.

“Thiên Hạo, cậu đừng có chấp nhặt với loại người này làm gì. Chúng ta không ăn nữa, mau đi thôi”.

“Không được đâu, ván cược đã bắt đầu rồi, bây giờ mà đi là đồng nghĩa với việc nhận thua, phải quỳ xuống dập đầu tạ lỗi với tôi”, Mễ Đại Bảo đứng bật dậy chặn đường.

Anh không thèm đứng lên, chỉ lạnh lùng nhìn gã. Gặp phải loại người này phải ra tay dạy dỗ còn sợ làm bẩn tay anh.

“Mị Mị, cậu cứ ngồi xuống chờ đã. Chẳng lẽ cậu không tin tôi sao?

Trần Thiên Hạo lên tiếng trấn an Tiêu Mị Mị.

Cô ta nhớ tới cuộc chiến đấu của anh trên du thuyền, thầm nghĩ anh quả thực rất lợi hại. Nhưng mà bây giờ không phải chuyện đánh nhau, mà là so mối quan hệ. Anh vừa mới tới Đế Đô, đến cả đường còn không biết đi thì làm sao người ta coi anh ra gì được.

Hơn nữa, đòi xin lỗi sao? Là vì mang thức ăn lên chậm? Hay là vì nghi ngờ anh không có tiền đi ăn chực?

Cho dù là vậy cũng không đến lượt đối phương bắt anh phải xin lỗi…

“Anh Trần, anh Trần…”

“Xin hỏi ai là anh Trần?”

Ngô Khánh ăn mặc chỉnh tề chạy hớt hải tới, sắc mặt bất an, cắm đầu cắm cổ lao về phía trước.

Đúng lúc đụng trúng một nhân viên phục vụ phản ứng chậm chạp, bị anh ta đạp ngã xuống đất.

“Mẹ nó, không biết mở to mắt ra mà nhìn à?”

Anh ta giẫm lên người nhân viên phục vụ nhảy vọt tới cạnh bàn Trần Thiên Hạo đang ngồi.

Sau khi nhìn thoáng qua dãy số ký hiệu trên bàn ăn, anh ta lập tức xác nhận được thân phận của anh.

Động tác cung kính giơ hai tay lên cao, anh ta trả lại thẻ ngân hàng cho anh.

“Anh Trần, vô cùng xin lỗi vì đã khiến anh phải chờ lâu như vậy. Đây là thẻ của anh”.

Anh không thèm liếc mắt nhìn anh ta lấy một cái, chỉ dửng dưng nhận lại thẻ.

Chứng kiến cảnh tượng này, Tiêu Mị Mị sợ ngây người.

Thật, thật sự đến xin lỗi sao? Ôi trời, khiến quản lý khách sạn Áo Long phải đích thân đứng ra nhận lỗi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?