Chương 353
Quản lý đưa Trần Thiên Hạo và Tiêu Mị Mị đến chỗ ngồi sát tường, còn Mễ Đại Bảo ở ngay chỗ đối diện họ.
“Tiêu Mị Mị à, anh ở đây này”.
Mễ Đại Bảo cười đểu với cô ấy.
“Tên Mễ Đại Bảo này đúng là phiền phức quá”.
Tiêu Mị Mị tức đến mức ngoảnh mặt đi, chẳng buồn nhìn đến gã nữa, đoạn giải thích với Trần Thiên Hạo.
“Trần Thiên Hạo này, lúc ở thang máy, tên Mễ Đại Bảo ấy nói nhăng nói cuội thôi. Tôi và anh ta không có bất cứ quan hệ nào cả. Tôi từng làm việc ở công ty nhà Mễ Đại Bảo, anh ta muốn theo đuổi nhưng bị tôi từ chối, nên cứ ôm hận trong lòng”.
“Không sao. Vừa nhìn đã biết hạng người này chẳng phải kẻ tốt lành gì”.
Trần Thiên Hạo vừa gật đầu vừa đáp.
Nhân viên phục vụ mang hai quyển thực đơn đến, đưa cho Tiêu Mị Mị và Mễ Đại Bảo ở gần đấy.
“Cục cưng à, em muốn ăn gì nào?”
Mễ Đại Bảo cố ý nói lớn tiếng để Tiêu Mị Mị và Trần Thiên Hạo nghe.
“Em, em muốn ăn sashimi bào ngư xanh, rồng xanh trong tuyết, thêm một phần cua hoàng đế, bò Wagyu chín tám phần, và một phần cháo tổ yến”.
“Gần đây em hay thức khuya, phải dưỡng lại nhan sắc”.
Cô nàng yêu kiều kia chu môi nói. Mễ Đại Bảo vừa nghe xong đã thấy lòng quặn lại.
Mẹ kiếp, ả này đúng là ác thật. Món rẻ nhất mà ả gọi là rồng xanh trong tuyết, chính là dưa chuột chạm khắc thành hình rồng, một phần có giá hai nghìn tệ.
Nhưng vì để đả kích Tiêu Mị Mị, gã đành cắn răng lấy tấm thẻ hạng vàng ra.
“Bấy nhiêu đã đủ chưa? Không đủ thì mình gọi thêm. Dùng bữa ở đây là phải hưởng thụ, đâu giống như ai đó, đã không đủ tiền trả mà vẫn đến đây ăn”.
Nhân viên phục vụ đã cầm tấm thẻ ấy đi quẹt để gọi món. Ở đây, Tiêu Mị Mị vẫn đang chọn món với vẻ mặt khổ sở.
“Cỏ non xanh biếc”, là món ớt xanh và nấm thái nhỏ ăn kèm với một loại rau gì đấy, giá ba nghìn tám trăm tám mươi tám tệ.
“Trên trời nguyện làm chim liền cánh” là một cặp bồ câu nướng, có giá tám nghìn.
“Tuyết rơi trên núi lửa”, là món rau trộn cà chua với đường trắng, giá năm nghìn tám trăm…
Tiêu Mị Mị nhìn ảnh minh hoạ đằng sau những cái tên hoành tráng kia, hẳn là những món mà cô ấy nghĩ đến, có điều giá cả quả là không đẹp chút nào.
“Quý khách đã chọn món xong chưa ạ?”, nhân viên phục vụ mỉm cười thúc giục. Hiển nhiên là cô ta cũng thấy hơi bực bội.
“Mị Mị à, không có món nào ổn à?”, Trần Thiên Hạo vừa nhìn cô ấy vừa hỏi.
“Tôi, tôi không biết cậu thích ăn gì. Cậu gọi đi”.
Tiêu Mị Mị nuốt nước bọt, đoạn trả lời.
Trong thực đơn này, mấy món có thể làm họ no bụng một chút thì toàn cả chục nghìn tệ, ví dụ như thịt bò Wagyu, một gam đã có giá năm, sáu trăm tệ rồi.
Cắn một lát thịt thôi đã là mấy mươi gam, giá tiền lên đến chục nghìn đấy.
“Mẹ ơi, hôm nay tiêu tùng rồi. E là tiêu sạch thẻ tín dụng mất thôi”, Tiêu Mị Mị tuyệt vọng gào thét trong lòng.