Đông Hoang Thần Vương

Chương 348




Chương 348

“Trần Thiên Hạo, ở đây nè”.

Hôm nay Tiêu Mị Mị mặc một chiếc váy lolita, làn da nõn nà mịn màng khiến anh không nhận ra cô ấy đã hai lăm hai sáu tuổi rồi, trông cứ như mới mười bảy mười tám tuổi.

“Sao cậu mặc kiểu này vậy”.

Trần Thiên Hạo không kìm được mỉm cười.

Tiêu Mị Mị đỏ mặt cười hi hi.

“Chẳng phải do thất nghiệp sao, cứ ở nhà livestream thôi”.

“Livestream?”

Trần Thiên Hạo sững sờ, anh chưa từng nghe thấy từ này. Nói thật anh chẳng có hứng thú với những thứ hot trend trên mạng.

“Đi thôi, tôi vừa mới xin nghỉ với fan, tôi còn phải về livestream tiếp nữa”.

Tiêu Mị Mị giục anh, Trần Thiên Hạo liền lên xe cô ấy, cơ thể cao lớn ngồi ghế phó lái, lập tức làm xẹp cả lốp xe của chiếc xe mini.

“Trần Thiên Hạo, cậu nặng quá đấy”.

Tiêu Mị Mị đau lòng nói.

“Hay là tôi gọi taxi”, Trần Thiên Hạo ngại ngùng nói.

“Hi hi, tôi chỉ nói vậy thôi, thắt dây an toàn đi rồi chúng ta xuất phát”.

Chiếc xe từ từ khởi động, đưa theo Trần Thiên Hạo to lớn, trông giống như phải vận chuyển quá tải, như nghé con kéo xe tải vậy.

“Trần Thiên Hạo, vụ du thuyền ngày đó cuối cùng cậu về thế nào?”, sau khi lên xe Tiêu Mị Mị không kìm được hỏi. Lúc đó cô ấy bị đánh ngất, vậy nên mọi chuyện lúc sau cô ấy đều không biết.

Trần Thiên Hạo không muốn để cô ấy biết quá nhiều.

Anh thuận miệng nói.

“Lúc đó đội tuần tra biển nhìn thấy du thuyền tụ tập đông người liền chạy đến, chúng tôi được cứu”.

“Ồ ồ, may thật. Có điều có gì nói đấy, cậu lợi hại thật”.

Nói xong không kìm được quay đầu nhìn Trần Thiên Hạo, làn da trắng nõn bắt đầu ửng đỏ.

Chiếc xe mini nhanh chóng đi đến một tòa nhà cũ kỹ, chiếc xe đậu ở sát tòa nhà.

“Tiểu khu không có chỗ để xe, cũng chẳng ai quan tâm, vậy nên ai đến trước người đó đỗ trước”.

Tiêu Mị Mị xuống xe mỉm cười giải thích với Trần Thiên Hạo.

Nói thật lòng, khu này không chỉ cũ bình thường đâu, sân giữa toà nhà đã biến thành vườn rau, trên đường đi đâu đâu cũng là chó hoang với rác rưởi, phân chó ở khắp nơi.

“Trần Thiên Hạo, nhà tôi ở tầng sáu, cậu cẩn thận, trên hành lang toàn cứt chó thôi”.

Đang ban ngày mà hành lang vẫn tối thui, hơn nữa tay vịn toàn bụi bặm, trông như chẳng có ai quét dọn vậy.

Tiêu Mị Mị sống ở nơi như vậy đúng là quá khổ.

Hành lang rất hẹp, hai người một trước một sau đi đến lầu thượng, cửa nhà không khóa.

Sau khi Tiêu Mị Mị đi vào trong liền lấy cho Trần Thiên Hạo một đôi dép lê.