Chương 345
“Cậu Trần, cậu muốn hỏi chuyện về Trần Vĩnh Cường phải không?”
Trần Thiên Hạo kinh ngạc, anh nghiêm túc nhìn Hoa Tiểu Bình. Mặc dù người này nát rượu nhưng biết rất rõ mọi chuyện.
“Cũng không hẳn”.
Trần Thiên Hạo nghĩ một lúc rồi nói tiếp.
“Tôi muốn hỏi một chút về chuyện đầu sói”.
Tròng mắt Hoa Tiểu Bình co rút lại, ông ta nhìn Trần Thiên Hạo một lúc, yếu ớt hỏi.
“Bố cậu…”
“Ông biết chuyện của bố tôi sao?”, Trần Thiên Hạo kinh ngạc. Chẳng nhẽ ông ta biết tất cả ngọn nguồn mọi chuyện sao?
Hoa Tiểu Bình thở dài, sau đó cười đau khổ.
“Chân tướng mọi chuyện chỉ có mình nhà họ Bạch ở Đế Đô mới biết, tôi chỉ là một bợm rượu say xỉn thôi”.
Trần Thiên Hạo cảm thấy ông ta vẫn đang giấu chuyện gì đó, anh không cam lòng tiếp tục hỏi.
“Tiền bối, bố tôi chết không rõ nguyên nhân, tôi hy vọng ông sẽ nói mọi chuyện cho tôi”.
Hoa Tiểu Bình im lặng một lúc, không biết vì cơ thể đau đớn hay là đang nghĩ gì đó.
Một lúc sau, ông ta ho ra máu, đột nhiên nói với Trần Thiên Hạo.
“Cả đời tôi hổ thẹn với Nhụy Nhụy, không thể cho con bé một cuộc sống tốt đẹp, sau này Nhụy Nhụy đi theo cậu, cậu đừng ghét bỏ nó”.
“Chuyện này…”
Trần Thiên Hạo cạn lời, nghĩ một lúc rồi mới nói.
“Giám đốc Hoa là một cô gái tốt, không ai bạc đãi cô ấy đâu”.
“Cậu Trần, cậu biết ý tôi mà”.
“Chúng ta cứ nói thẳng ra, tôi có thể nói cho cậu mọi chuyện nhưng cậu nhất định phải đồng ý với tôi”.
“Tôi, tôi đồng ý với ông sẽ chăm sóc thật tốt cho cô ấy”.
Trần Thiên Hạo gật đầu nói.
Có Lưu Tiểu Nguyệt với trái tim pha lê và cả Tiền Cầm Lâm đã đủ khiến anh rầu rĩ rồi, bây giờ còn phải lo cho Hoa Nhụy. Cái anh gọi là chăm sóc chỉ là sắp xếp cho cuộc sống công việc trong tương lai của cô ta thôi.
“Tôi có thể thấy được cậu là người nói được làm được”.
Im lặng một lúc, hai mắt Hoa Tiểu Bình trở nên trống rỗng, một lúc sau ông ta mới lầm bầm nói.
“Tôi nhớ ba mươi năm trước, quân lính Nam Cương phụng mệnh tập kích cứ điểm của kẻ địch chiếm đóng ở nước ta. Hôm đó, chúng tôi do Bạch Chí Hiền dẫn đội, tôi, Trần Vĩnh Cường, Lưu Bá Thiên, và cả Trần Thiên Đạo…”
…
Trong tiếng kêu khóc tuyệt vọng của Hoa Nhụy, Hoa Tiểu Bình nhắm mắt.
Trần Thiên Hạo cảm thấy bối rối, anh an ủi Hoa Nhụy mấy câu, cuối cùng bảo Thanh Long sắp xếp tất cả, đưa di thể Hoa Tiểu Bình về nhà.
Mà anh đến phòng bệnh cách ly, phòng bệnh của Lưu Tiểu Nguyệt.