Đông Hoang Thần Vương

Chương 329




Chương 329

“Mẹ nó, mấy năm trước lúc tao về tìm thì mày đi lính rồi. Không ngờ hôm nay mày lại vác xác đến du thuyền của tao”.

“Đúng là oan gia ngõ hẹp”.

Trần Thiên Hạo khó hiểu nhìn Tiêu Mị Mị. Không phải nói đều là bạn học cũ sao, trông đối phương có vẻ rất ghét anh thì phải.

“Chúng ta từng có thù oán gì sao?”

“Thù oán?”

Giang Đại Bằng căm tức, nghĩ đến thù oán hồi nhỏ thì tức điên lên. Thế nhưng chuyện xấu hổ như vậy, sao hắn ta có thể nói ra được.

“Trần Thiên Hạo, mày quên hồi bé mày bắt nạt tao như thế nào rồi hả?”

Nghe thấy thế, anh không nhịn được cười phá lên.

“Chuyện hồi bé thôi mà, cần gì phải coi là thật”.

“Nếu chúng ta đã là bạn học cũ thì tôi nhờ cậu một chuyện được không Đại Bằng. Tôi đang muốn tìm một người”.

“Tìm con bà nhà mày”, hắn ta bất chợt xông lên định đá vào đũng qu4n anh.

Anh cau mày, giơ chân đáp trả, đá bay hắn ta lên giường.

Xem ra người bạn học cũ này cũng không giúp đỡ được gì.

Sau đó, anh tiếp tục ra ngoài đi tìm kiếm ở các phòng còn lại. Tiêu Mị Mị ngẩng người, đang định đuổi theo thì thấy có năm sáu tên vị sĩ đang lao xuống.

Cô ta hoảng hốt, trái tim siết chặt.

“Đại Bằng, chúng ta đều là bạn cũ, không cần tới mức vậy đâu”.

Vừa rồi Trần Thiên Hạo đá hắn ta cũng không dùng bao nhiêu sức, dù sao cũng là bạn học với nhau từ bé, cho dù đã từng có thù oán gì thì cũng không cần phải so đo đến tận bây giờ.

Cho nên anh chỉ muốn dạy dỗ cái tên Giang Đại Bằng vẫn luôn ghi thù anh từ bé kia một chút mà thôi.

Hắn ta xoa ngực thở d0c, bò lồm cồm từ giường dậy.

“Mị Mị, từ bé cậu đã bảo vệ Trần Thiên Hạo, đừng tưởng tôi không biết cậu thích cậu ta”.

“Hồi bé đều là bạn học với nhau, làm gì có thích hay không thích. Hơn nữa chúng ta đã mười mấy năm không gặp lại rồi, đâu cần thiết phải tàn nhẫn với nhau như vậy?”

Tiêu Mị Mị đỏ bừng mặt, vội vàng giải thích.

“Đâu cần thiết? Cậu hiểu nỗi khổ của tôi không?”

Gương mặt của Giang Đại Bằng trở nên dữ tợn. Hắn ta rống vào mặt cô ta rồi hùng hổ xông ra ngoài.

Trần Thiên Hạo đã kiểm tra hết các phòng nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của người kia đâu, bèn men theo bậc thang đi tới phía sau mạn thuyền.

Lúc này ở đó đang có hàng chục cô gái ăn mặc hở hang và mấy chàng trai cơ bắp cuồn cuộn như các huấn luyện viên thể hình.

“Kìa kìa, các chị em mau xem kìa, có phải là anh đẹp trai vừa lái mô tô không hả?”

“Đúng rồi đấy”.

Mấy cô gái sáng rực hai mắt, nhao nhao chạy tới vây quanh anh.

“Anh đẹp trai, tối nay có rảnh không, hẹn với em đi”.

“Anh đẹp trai, hai chúng em có thể cùng hẹn anh”.