Đông Hoang Thần Vương

Chương 310




Chương 310

Khi hai người đang nói chuyện, Phùng Bân khập khiễng bước vào.

“Bố, có người đánh con”.

“Còn cướp Hoa Nhụy của con”.

“Hu hu…”

Lão Hắc nhìn con trai khóc lóc chảy hết nước mũi nước dãi, liền nổi giận.

“Con mẹ nó ở Tam Hương Ngũ Lí này, ai dám động vào con trai tôi, kẻ đó đúng là chán sống”.

“Lão Lục, cho người qua chỗ tôi đi”.

Trong một ngôi nhà đổ nát ở phía nam của thôn, nơi này hoàn toàn khác biệt với xung quanh.

Căn nhà gạch đen sì cũ nát kiểu dáng như mấy chục năm trước, nóc nhà thấp, mọc đầy cỏ dại.

“Nơi đó chính là nhà tôi”.

Giọng Hoa Nhụy tràn đầy vẻ bất an và tự ti.

Mắt Trần Thiên Hạo lộ vẻ xúc động.

Anh cũng lớn lên trong hoàn cảnh tương tự.

Hơn nữa.

Anh còn khổ hơn Hoa Nhụy nhiều, cô ta còn có bố, có người thân.

Trần Thiên Hạo từ khi năm tuổi đã sống một mình.

Chẳng bao lâu sau.

Họ đã đi đến cửa nhà.

Cánh cửa hỏng khép hờ, dường như Hoa Nhụy đã quen với điều này rồi.

Cô ta đẩy cửa đi vào.

Đối diện từ cửa vào là gian phòng chính cũ nát, trước cửa có một cây lựu, lúc này đang mùa ra hoa, nó nở rộ những bông hoa xinh đẹp, tô điểm thêm chút cho sân nhà cũ nát.

Sân không lớn, đường đi được lát gạch xanh, những nơi khác đều là bùn đất. Chỉ có thể đi trên đường gạch, trên mặt đất rải đầy vỏ chai rượu.

Hoa Nhụy cảm thấy khó chịu.

Cô ta đỏ mặt nói.

“Anh Trần, xin lỗi anh, nhà tôi hơi loạn. Anh cẩn thận chai rượu dưới chân”.

Trần Thiên Hạo gật đầu.

Anh đi theo sau không kìm được nhìn Hoa Nhụy.

Bộ đồng phục màu đen hơi bó kia như đã giặt quá nhiều lần, bây giờ có hơi bạc.

Trên đầu, cô ta cũng chỉ dùng sợi dây chun đen đơn giản để buộc tóc.

Mái tóc đen hơi khô, mất đi độ bóng…

Đây là lần đầu tiên Trần Thiên Hạo nghiêm túc nhìn Hoa Nhụy.

Chẳng còn mấy cô gái sống trong môi trường như thế này mà vẫn có thể giữ được mình, không bị mê hoặc bởi thế giới bên ngoài.

“Bố?”

“Bố ơi…”

Gọi mấy tiếng mà chẳng có ai đáp lại, Hoa Nhụy đi vào trong nhà.