Chương 303
Để gom tiền xây dựng, ông ta đã phải mặt dày đến tìm mấy nhà giàu trong thôn.
Nói hết lời để thuyết phục, nào là cường quốc giáo dục, quốc gia hưng thịnh, vừa nói vừa cầu khẩn mới xin được mấy nghìn.
Bây giờ ông ta mới thăm dò một câu, đối phương đã hào phóng đồng ý luôn sao?
Ngô Đông tặc lưỡi, giờ mới phát hiện ra mình chưa cho đối phương vào.
Ông ta liền đi đến phòng bảo vệ mở cửa điện, mời Trần Thiên Hạo vào văn phòng.
“Cậu Trần, mau đến văn phòng nói chuyện cho con nhập học”.
Ngô Đông khách khí nói.
Hoa Nhụy không ngờ Trần Thiên Hạo sẽ thoải mái đồng ý như vậy.
Cô ta thậm chí sợ Trần Thiên Hạo hiểu nhầm cô ta, cho rằng cô ta kéo tài trợ cho trường học, không nhịn được kéo áo anh.
Nói nhỏ.
“Anh Trần, tôi không có ý bảo anh tài trợ cho trường”.
“Vì sự nghiệp học hành của con em chúng ta, bỏ ra chút tiền có đáng gì đâu”.
Trần Thiên Hạo chẳng hề để ý mà nói.
Tiền đối với anh chẳng là gì to tát cả.
Anh đến văn phòng, Ngô Đông vội vàng lấy một gói trà Long Tĩnh ở trong ngăn kéo tủ rồi đi pha một cốc.
Đổ trà ra chén, mùi hương lan ra khắp phòng.
“Cậu Trần, lời ban nãy cậu nói có còn tính không?”
“Chuyện ông nói là chuyện quyên tiền sao?”
Trần Thiên Hạo bưng chén trà lên nhìn ông ta hỏi.
Ngô Đông lo lắng, gật đầu như giã tỏi.
Uống một ngụm, hương trà len qua kẽ răng.
Trần Thiên Hạo không thích uống trà.
Nhưng anh hút khá nhiều thuốc.
Dưới ánh mắt chăm chú của Ngô Đông, Trần Thiên Hạo đặt chén trà xuống, rút điện thoại ra.
“Cần bao nhiêu?”
Ngô Đông có hơi hoang mang.
Ông ta cho rằng Trần Thiên Hạo lấy điện thoại ra giả vờ gọi điện, hoặc là bảo thư ký đến đưa tiền.
Mè nheo một hồi, cuối cùng quyên vài trăm hoặc vài nghìn.
Không ngờ anh lại hỏi bao nhiêu.
“Một, một triệu!”, Ngô Đông nuốt nước bọt, lo lắng nói.
Ở Đông Hoang, Trần Thiên Hạo luôn dùng điện thoại nội bộ kiểu cũ, nên anh không biết cách dùng smartphone lắm.
Anh nhìn một cái rồi đưa cho Hoa Nhụy.
“Bây giờ chẳng phải có chuyển khoản online sao? Chuyển khoản cho ông ta đi”.
Hoa Nhụy khiếp sợ không dám cầm lấy điện thoại của anh, Trần Thiên Hạo bất lực mỉm cười.
“Tôi không biết phải làm thế nào”.