Đông Hoang Thần Vương

Chương 301




Chương 301

Xây thư viện, nói thì dễ.

Nhưng làm thì lại khó.

Tiền vốn cấp trên phát xuống có hạn, ngôi trường này vốn đang nợ không ít tiền xây dựng.

Giờ lại còn phải xây thư viện, cho dù bán cả ông ta đi cũng không có tiền mà xây.

Mặc dù ông ta cũng cố gắng xin tài trợ từ mấy ông chủ nhà giàu trong thôn nhưng con của bọn họ lại đi học ở trong thành phố.

Cũng không có tinh thần tích cực ủng hộ sự nghiệp giáo dục trong thôn.

Ngô Đông ủ rũ thở dài.

Ngày mai cấp trên bắt các thôn phải báo cáo dự trù chi phí xây dựng.

Ông ta chỉ dự trù chưa tới năm mươi nghìn, đến lúc báo cáo nhất định sẽ trở thành trò cười của các trường khác.

Ông ta nhớ lại giọng điệu chế giễu của hiệu trưởng thôn bên cạnh trong cuộc gọi vừa rồi.

Không khỏi nổi giận đùng đùng.

Đều là nông thôn, nhưng thôn của người ta tập trung phát triển doanh nghiệp, chỉ mất nửa ngày đã có thể kiếm đủ tiền vốn xây dựng thư viện.

Các ông chủ đều hào phóng ủng hộ mấy chục nghìn.

Khiến ông ta vô cùng ghen tỵ.

“Hiệu trưởng Ngô, có người đến tìm ông”.

Ông cụ làm bảo vệ gõ cửa phòng hiệu trưởng báo một tiếng.

Ngô Đông vốn đang bực tức trong người, dứt khoát trả lời.

“Trừ người đến ủng hộ thì tôi không gặp ai đâu”.

“Là Hoa Nhụy, con gái nhà Hoa Lại Mao ở Nam Thành. Cô ta còn dẫn theo một người trông có vẻ rất giàu có”.

“Vậy sao?”

Ngô Đông vội vàng đứng bật dậy.

Ông ta có quen biết Hoa Nhụy. Con trai ông ta cũng thích cô gái này, còn giục người đi cầu hôn mấy lần.

Thế nhưng ông bố già của Hoa Nhụy rất tham lam, vừa mở mồm đã đòi tiền dạm ngõ một triệu.

Cuối cùng hai bố con ông ta chỉ có thể từ bỏ.

Nhưng nghe nói ông Hắc đã gửi lễ hỏi tới nhà Hoa Nhụy. Ông Hắc là ác bá nổi tiếng trong vùng, con trai ông ta lại từng phạm tội phải ngồi tù, năm ngoái vừa mới được thả ra.

Nghĩ tới đây.

Ngô Đông liền lao ra khỏi văn phòng, chạy tới cổng trường.

Ông ta đã gặp không ít kẻ có tiền, nhưng đây là lần đầu tiên ông ta thấy người như Trần Thiên Hạo.

Đối phương có dáng người cao to cường tráng, mày rậm mắt hổ, mặc bộ vest màu đen đắt giá, đem lại cho người ta cảm giác rất cao cấp.

Thế nhưng.

Ông ta nhìn trộm cổ tay và trên cổ của anh.

Không thấy vòng trang sức đắt tiền, cũng không có đồng hồ đeo tay hàng hiệu.