Đông Hoang Thần Vương

Chương 3: 3: Tranh Giành Gia Tộc





"Ái ôi, suýt nữa thì mẹ quên mất chuyện này", bà Trần giậm chân một cái.

"Hôm nay, chú hai chú ba muốn cướp gia sản của chúng ta, nhất định không được để họ được toại nguyện!"
"Tiểu Nguyệt, con ở nhà dọn dẹp, mẹ với Thiên Hạo đi một chuyến".

Bà Trần chống gậy, kéo Trần Thiên Hạo ra ngoài.

Trong phòng họp đại viện của gia tộc.

Lúc này, gia chủ của nhà họ Trần Trần Vinh Khang đang mặt mày âm trầm ngồi trên ghế thái sư.

Chỗ ngồi được sắp xếp theo thứ tự, những ai đang ngồi đều là những trưởng bối có máu mặt trong nhà họ Trần.

Trước mặt mọi người, Trần Quang Phi ôm khuôn mặt sưng lớn, đang lau nước mũi khóc lóc.

Advertisement "Bố, bố thấy cái thằng khốn nạn đó đánh con như thế nào rồi đó, bố nhất định phải trả thù cho con".

"Vớ vẩn".

Trần Vĩnh Khang nổi giận quát lớn, sự uy nghiêm bùng nổ.

Trần Quang Phi ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không dám nói nữa.

Người ngồi trên ghế là một người đàn ông trung niên tóc bạc phơ lông mày rậm, khuôn mặt tràn ngập sự căm hận.

Ông ta là ông ba nhà họ Trần, Trần Vĩnh Hằng.

"Anh hai, không ngờ mấy năm nay chúng ta lại nuôi phải một con sói mắt trắng".

Trần Vĩnh Khang mặt đầy phiền muộn, ông ta nhíu mày, sắc mặt đen sì, vô cùng tức giận.

"Anh vốn nể mặt anh cả, không làm khó mẹ con họ.

Nhưng hôm nay, Trần Thiên Hạo vừa quay lại đã ra tay ác với con trai anh như này".

Advertisement "Không thể nhịn được nữa", Trần Vĩnh Khang đập bàn lạnh lùng nói.


"Chị dâu đến chưa?"
"Còn chưa đến", Trần Vĩnh Hằng đáp.

"Chưa đến thì không đợi nữa, xử lý xong tất cả giấy tờ lập tức đuổi họ ra khỏi nhà họ Trần".

"Tôi xem ai dám!"
Bà Trần được Trần Thiên Hạo đỡ lấy, đi vào trong phòng họp.

Một cao một thấp, đối mặt với những người trong phòng họp, ngực ưỡn cao, tỏa ra khí thế mạnh mẽ không chịu khuất phục.

Đặc biệt là Trần Thiên Hạo, dáng người cao lớn, ưỡn ngực ngẩng cao đầu, đôi mắt hổ như phát sáng, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.

Tất cả mọi người thấy Trần Thiên Hạo đi tới, ai cũng sững sờ.

Đây là Trần Thiên Hạo gầy yếu năm xưa sao?
Năm năm khiến anh thay đổi đến vậy sao.

Thảo nào anh có thể đánh bay Trần Quang Phi bằng một cái tát như vậy.

Kẻ thù gặp nhau, ai cũng khó chịu.

Trần Quang Phi nhìn Trần Thiên Hạo, sắc mặt trở nên vô cùng cay độc.

"Trần Thiên Hạo, xem tí nữa bố tao xử lý mày thế nào".

Trần Thiên Hạo trợn mắt, dọa Trần Quang Phi đang ôm mặt lập tức núp ra xa, không dám nói gì nữa.

Trần Vĩnh Khang nhìn thấy tất cả, trong mắt ánh lên sự phiền muộn.

Trần Vĩnh Hằng đảo mắt, cúi đầu bấm ngón tay, nói một cách đầy ẩn ý.

"Chị dâu, anh cả cũng đi hơn hai mươi năm rồi, chị nói xem một người phụ nữ của gia đình cũng nên đi tìm người khác chứ, cần gì phải ở lại nhà họ Trần chúng tôi".

"Chú ba, chú đừng có nói năng kiểu đấy".

"Khi tôi gả cho anh cả của chú, nhà họ Trần mấy người chẳng có gì cả.

Gia nghiệp của nhà họ Trần đều do tôi và anh cả của chú từng bước gây dựng nên".

"Hai người bây giờ đủ lông đủ cánh rồi, muốn giọng khách át giọng chủ, đuổi tôi ra khỏi nhà đúng không?"
Bà Trần gõ gậy, lạnh lùng nói.

"Chị dâu, anh cả là người nhà họ Trần, sản nghiệp là của nhà họ Trần chúng tôi.

Bây giờ nhà họ Trần thu hồi là việc hợp tình hợp lý".

"Trước kia để chị ở lại đây cũng là niệm tình xưa nghĩa cũ với anh cả.

Nếu không, chị chỉ là một bà lão mù, sao có thể ăn sung mặc sướng ở nhà họ Trần đến giờ?"
Trần Vĩnh Khang mặt mày âm trầm, lạnh lùng nói.

"Trần Vĩnh Khang, ông là cái thá gì mà dám nói như vậy với mẹ tôi".

Trần Thiên Hạo lập tức nổi giận, cơ thể cao lớn, sải bước vào sảnh.

Đôi mắt hổ hằm hằm nhìn Trần Vĩnh Khang đang ngồi trên ghế, trong ánh mắt tràn ngập sự lạnh lẽo, giống như vực sâu, khiến cho ông ta sợ hãi.

"Cháu! Trần Thiên Hạo, cháu là cái thá gì mà dám nói chuyện với chú hai mình như vậy".

Trần Vĩnh Hằng đập bàn đáp, tức giận hét lớn.

Trần Quang Phi thấy hai bên đang căng thẳng, hắn cầm lấy một cây côn gỗ, lấy hết dũng khí lao đến.


Hắn ôm nửa mặt sưng vù, oán hận thét lên.

"Trần Thiên Hạo, mày đánh tao cũng được, còn dám đánh bố tao à? Thằng khốn nạn, ông đây liều với mày!"
"Bốp!"
Trần Thiên Hạo cho hắn một cái tát, Trần Quang Phi bay qua như một cơn lốc.

Một giây sau, hắn mới hoa mắt choáng váng ngã xuống đất.

Trần Vĩnh Khang nhìn một cái, lập tức nổi giận.

Ông ta đập bàn, đứng dậy.

"Trần Thiên Hạo, cậu thật to gan, dám đánh con trai tôi ở chỗ này".

"Tôi không chỉ muốn đánh con trai ông, tôi còn muốn đánh ông cơ".

Trần Thiên Hạo kéo lấy cổ áo Trần Vĩnh Khang, lôi ông ta từ trên ghế xuống.

"Bố tôi dùng mạng mình đổi lấy sản nghiệp của gia đình, mẹ tôi dùng thanh xuân để bảo vệ nó, ông lại muốn nuốt một mình sao?"
"Ông xứng sao?"
Trần Thiên Hạo nhìn chằm chằm Trần Vĩnh Khang, lạnh lùng nói.

"Thiên Hạo, không được làm bậy!"
Bà Trần chậm rãi bước tới.

"Ông ta dù sao cũng là chú hai của con, đừng vô lễ như vậy".

Trần Thiên Hạo trợn trừng mắt nhìn Trần Vĩnh Khang, buông lỏng tay, đẩy ông ta xuống ghế.

Sắc mặt Trần Vĩnh Khang vô cùng khó coi, ông ta thở hổn hển, trong lòng vẫn rất sợ hãi nhìn Trần Thiên Hạo, ông ta quay đầu đi chỗ khác không nói chuyện nữa.

"Chú hai, mặc dù tôi không còn chồng, nhưng tôi có một cậu con trai ngoan".

"Sau này mấy người muốn làm gì, nhớ suy nghĩ kỹ một chút".

"Xem con trai tôi có đồng ý không".

Bà Trần đập cây gậy xuống đất, tạo ra tiếng bịch bịch vang dội.

Mọi người lập tức im lặng, Trần Thiên Hạo quả thực quá ngang tàng, bọn họ không dám phản bác.

Một lúc sau, Trần Vĩnh Khang không nhịn được nói.

"Chị dâu, nhà họ Trần là người làm ăn, không phải băng đảng xã hội đen.

Muốn ở lại thì nhất định phải có bản lĩnh thật sự".


"Không phải tôi không cho chị cơ hội.

Hợp đồng với nhà họ Châu sắp đáo hạn rồi.

Chúng ta đã đầu tư vào vụ làm ăn này số tiền gấp năm lần lợi nhuận".

"Theo quy định hợp đồng, hết hạn hợp đồng, toàn bộ số tiền đầu tư sẽ bị hủy bỏ.

Hơn nữa nhà họ Châu còn có thể kiện việc chúng ta làm trái hợp đồng, đòi gấp đôi số tiền bồi thường".

"Là người đứng đầu gia tộc, tôi nhất định phải có trách nhiệm với mọi người".

"Chị nói xem chuyện này nên xử lý thế nào?"
Trần Vĩnh Khang dùng lời lẽ sắc bén như cứa vào tim bà Trần, khiến bà đau nhói.

Suy cho cùng, chuyện này do chính bà gây nên.

Mười năm trước, bà dựa vào các mối quan hệ của chồng, tiến hành làm ăn với nhà họ Châu, đó là một dự án tái định cư một thôn.

Nhà họ Trần phụ trách di dời, san phẳng lô đất này, còn nhà họ Châu phụ trách xây dựng.

Tổng lợi nhuận hai bên chia đôi.

Nhưng ai ngờ được, bọn họ nhận được mảnh đất này xong, nơi đây toàn là kẻ cứng đầu, kế hoạch di dời mất mười năm, đầu tư một số tiền lớn cũng chỉ di dời được một phần ba.

Khoản tiền đầu tư lớn này khiến việc làm ăn của nhà họ Trần rơi vào thế khó.

Nhà họ Châu căn bản không có bất kỳ lời hồi đáp nào.

Chỉ có một câu, làm theo hợp đồng.

Bà Trần cũng vì chuyện đó mà thức trắng nhiều đêm, sau một trận ốm nặng liền mất đi đôi mắt.