Đông Hoang Thần Vương

Chương 295




Chương 295

Tiền Cẩm Lâm chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư của cô ta, tức tối xông lên đẩy Trần Thiên Hạo ra sau.

Đứng chắn ngang giữa hai người họ.

“Trả quần áo xong rồi, cô còn việc gì nữa không?”

Giọng nói của cô ta lạnh như băng.

Lúc này Hoa Nhụy đang mặc bộ quần áo công sở, cúc áo ở cổ bị bung ra, dáng người yểu điệu lại càng lộ rõ.

Tiền Cẩm Lâm nhìn một lượt, ánh mắt hiện lên vẻ ghen ghét.

“Không, không còn”.

Hoa Nhụy thấp giọng đáp.

“Không còn thì mời cô ra ngoài ngay cho tôi”.

“Còn nữa, nếu không có việc gì thì sau này mong cô đừng đến nhà tôi”.

Hoa Nhụy gật đầu rồi vội vàng quay người chạy ra ngoài.

Trần Thiên Hạo lắc đầu cười khổ.

“Cẩm Lâm, cô làm gì vậy hả? Cô ấy có chọc tức gì cô đâu?”

Nghe thấy thế, hai mắt cô ta như tóe ra tia lửa.

Cô ta đanh đá chống nạnh.

“Anh thì biết cái gì? Phụ nữ hiểu phụ nữ nhất. Ánh mắt cô ta nhìn anh chẳng khác nào muốn ăn thịt anh luôn”.

Anh bất đắc dĩ thở dài.

“Thiên Hạo, bây giờ không còn ai làm phiền nữa, chúng ta tiếp tục đi”.

Tiền Cẩm Lâm khóa cửa lại, bắt đầu cởi cúc áo, ánh mắt mê ly, li3m môi khêu gợi.

Anh suýt bị cô ta làm cho choáng váng đầu óc.

Anh không cho cô ta được cái gì, quả thực không nên có ý nghĩ vượt quá giới hạn với cô ta.

Anh lắc đầu.

Sắc mặt trở nên nghiêm túc.

“Cẩm Lâm, chúng ta không thể nào đâu, cô đừng cứng đầu nữa”.

“Sao lại không thể? Em nói rồi, em không cần danh phận gì cả”.

Tiền Cẩm Lâm lột áo ra rồi lao về phía anh.

Anh cố gắng dùng sức khống chế hai tay cô ta lại, sau đó khoác áo của mình lên người cô ta che chắn.

Lắc mạnh bả vai cô ta.

“Đừng như vậy”.

Nụ cười xinh đẹp của cô ta dần nguội lạnh.

Khóe mắt cô ta đỏ bừng, vẻ mặt thất vọng tột cùng.

Cô ta không còn quấn lấy anh nữa, im lặng nhặt quần áo dưới đất lên mặc từng cái vào.

“Anh có tình cảm với em đúng không?”

Cô ta khẽ mím môi, dịu giọng hỏi.