Đông Hoang Thần Vương

Chương 293




Chương 293

Cả người Hoa Nhụy lập tức cứng đờ, đầu óc chấn động.

Cảm giác tự ti bẩm sinh khiến cô ta không dám ngẩng đầu đáp lại ánh nhìn của Tiền Cẩm Lâm mà chỉ lặng lẽ gật đầu cam chịu.

Biệt thự được trang bị đầy đủ, dọn dẹp sạch sẽ, chỉ cần xách đồ vào ở.

Hoa Nhụy giới thiệu đơn giản một lượt với bọn họ rồi nhanh chóng bỏ đi.

Trần Thiên Hạo giơ tay định gọi cô ta lại.

Vì cô ta vẫn đang khoác áo của anh.

Nhưng dù sao quần áo của cô ta đều đã bị xé nát, cũng không đành lên tiếng.

“Trần Thiên Hạo, anh đúng là đồ h4o sắc. Sao hả? Thích người ta rồi à?”

Tiền Cẩm Lâm đứng bên cạnh bỗng nhiên cất giọng châm chọc hỏi.

Anh hơi xấu hổ, vội nhìn sang biệt thự vờ như đánh giá bố cục bài trí.

“Em thấy nơi này thế nào?”

“Tạm được, so với nhà em đang thuê thì rộng rãi hơn nhiều”.

Cô ta ngẩng đầu nhìn qua một lượt, gật đầu đáp.

“Ừ, sau này nơi này sẽ là nhà của em”.

“Không phải là nhà của chúng ta sao?”

Cô ta liếc mắt đưa tình với anh, bắt đầu đụng chạm thân mật.

“Thiên Hạo, hôm nay anh ở lại với em được không?”

Nói rồi, cô ta nhón chân định hôn anh.

Dọa anh sợ hết hồn.

Cuống quýt kéo hai cánh tay đang vòng qua cổ anh của cô ta ra.

“Cẩm Lâm, em chú ý hình tượng chút đi”.

“Hình tượng?”

Cô ta chống cằm nhìn bộ dạng bối rối tránh né của anh, cảm thấy rất buồn cười.

Còn to gan tiếp tục giả bộ quyến rũ anh.

Giờ phút này.

Hai người họ đang ở một mình với nhau, đây là cơ hội tốt để giành được tình cảm của anh.

Xã hội bên ngoài quá hiểm ác.

Cô ta sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này.

Trần Thiên Hạo lo lắng cho bệnh tình của cô ta, không dám khiến cô ta đau buồn nên cũng không tiện làm gì quá tàn nhẫn.

Thế nhưng Tiền Cẩm Lâm vẫn quyết tâm dán lên người anh.

“Thiên Hạo, em muốn sinh cho anh một đứa trẻ kháu khỉnh”.

Cô ta càng ngày càng to gan hơn, dứt khoát cởi áo ngoài, để lộ dáng người đầy đặn.

Tuy vòng một không to bằng Hoa Nhụy nhưng cũng căng tròn nõn nà.

Bờ m0ng cong tròn cùng với vòng eo con kiến.

Dù sao Trần Thiên Hạo cũng là đàn ông, thấy cảnh tượng này không khỏi máu nóng sôi trào.

“Tiền Cẩm Lâm, tôi giận đấy”.