Đông Hoang Thần Vương

Chương 291




Chương 291

Châu Minh lăn lộn đến bây giờ mà vẫn tồn tại được cũng không phải không có nguyên do.

Năng lực thích ứng của ông ta là tốt nhất trong số những người Trần Thiên Hạo từng gặp.

“Được, không còn chuyện gì nữa, tôi đi xem nhà đây”.

Anh uể oải ngáp một cái, đứng bật dậy duỗi lưng vặn mình.

“Để tôi dẫn cậu đi xem”.

Châu Minh dè dặt đề nghị.

Anh không thèm để ý tới ông ta, chỉ nhìn Hoa Nhụy một cái.

“Giám đốc Hoa, làm phiền cô dẫn chúng tôi đi xem nhà mới”.

Cô ta khó xử nhìn Châu Minh, thấy đối phương liếc mắt ra hiệu.

Bèn ngoan ngoãn gật đầu.

Sau khi tiễn Trần Thiên Hạo rời đi, Châu Minh thở phào nhẹ nhõm. Bấy giờ ông ta mới thấy trán sưng đau, đầu óc choáng váng.

Lập tức đổ ập cả người xuống sofa.

Mãnh Cương thấy thế, vội vàng lao tới đỡ ông ta.

Cả người gã ta giờ đây toàn các vết xanh tím, mặt mày sưng vù. Gã ta thì thầm hỏi.

“Sếp Châu, người đó là ai thế? Sao ông lại sợ cậu ta như vậy?”

Châu Minh thở hổn hển.

Bất lực thì thào.

“Trần Thiên Hạo”.

Nghe thấy cái tên này, Mãnh Cương sợ hãi ngồi bệt xuống đất.

Bên trong khu biệt thự.

Khắp nơi đều trồng cây cối xanh biếc.

Diện tích cây xanh ở nơi đây rất lớn, đường phố sạch sẽ thoáng đãng.

Hoa Nhụy sợ sệt dẫn đường ở phía trước, Trần Thiên Hạo và Tiền Cẩm Lâm thong thả theo sau.

Giờ phút này, Tiền Cẩm Lâm đang ôm tay anh, cả người dán chặt lên người anh, trên mặt trưng ra nụ cười hưng phấn.

“Thiên Hạo, anh đẹp trai quá đi mất”. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cô ta ngẩng đầu nhìn anh sùng bái.

Anh trợn trừng mắt, vẻ mặt kinh ngạc.

“Đẹp trai chỗ nào?”

“Chính là cái lúc anh ngồi trên sofa, khí thế khốn nạn tràn đầy, dọa Châu Minh sợ hãi dập đầu xin tha”.

“Cô mới khốn nạn đấy”.

Anh trừng mắt lườm cô ta, bực bội nói.

“Ơ… là khí thế khốn nạn mà…”

“Không phải… khí thế khốn nạn…”

Càng nói, cô ta càng cảm thấy đúng là khí thế khốn nạn.

Nhưng mà cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.

Trần Thiên Hạo mỉm cười, trái tim lại chua xót.