Chương 290
Ông ta bước tới trước mặt Trần Thiên Hạo, vẻ mặt cầu khẩn.
Dứt khoát quỳ rạp xuống.
“Cậu, cậu Trần, tôi thật sự không biết là cậu đang ở đây”.
“Xin cậu tha thứ cho tôi”.
Nói xong, ông ta dập đầu mấy cái liên tiếp.
Bịch!
Bịch!
Bịch!
Hình ảnh ông ta dập đầu xuống đất hằn rõ trong ánh mắt của đám người xung quanh.
Trần Thiên Hạo không thèm đáp lại ông ta, chỉ quay sang nói chuyện với Hoa Nhụy vẫn còn đang ngơ ngác.
“Bây giờ tôi chọn nhà được chưa?”
Cô ta giật nảy mình, vội vàng lau nước mắt, trong lòng dâng lên một cảm xúc kích động khó tả.
Cô ta mở bản vẽ nhà mẫu ra, giải thích kỹ càng cho anh nghe.
Cuối cùng.
Châu Minh kiên quyết đòi tặng anh một căn biệt thự, nhưng anh lại không muốn hưởng lợi của ông ta.
Còn Tiền Cẩm Lâm lại buồn bực, không hiểu tại sao có chuyện tốt như vậy lại không chịu nhận.
Anh đành phải đồng ý nhận món quà này.
Kỳ thật anh hiểu rõ, nếu anh không nhận, có lẽ Châu Minh sẽ sợ chết khiếp. Cho dù bắt ông ta tặng lại cả khu biệt thự Long Phượng Gia Viên cho anh, ông ta cũng sẽ vui vẻ dâng cả hai tay.
Chỉ có điều anh không có hứng thú với mấy thứ này.
Chỉ là muốn theo ý của Tiền Cẩm Lâm mà thôi.
“Châu Minh, tôi có thể nhận căn biệt thự này, nhưng còn tiền hoa hồng của Hoa Nhụy”.
Anh lạnh lùng cất tiếng nói.
Châu Minh dập đầu nhiều tới nỗi trán sưng vù, cúi đầu cung kính đáp.
“Xin cậu Trần Cứ yên tâm, tôi sẽ không ăn chặn tiền hoa hồng của cô ấy đâu”.
Ông ta nhìn sang Hoa Nhụy đang nơm nớp lo sợ, cuống quýt tỏ thái độ.
“Tôi vẫn chưa từng tới đây lần nào nên không biết nhà họ Châu còn có một nhân viên tài giỏi như vậy. Cô tên là Hoa Nhụy đúng không?”
Cô ta khẽ gật đầu.
“Từ hôm nay trở đi, cô chính là giám đốc của Long Phượng Gia Viên”.
“Cái, cái gì? Tôi không nghe lầm đấy chứ?”
Hoa Nhụy che miệng hô lên.
Châu Minh gật đầu khẳng định.
“Đương nhiên là không. Lát nữa tôi sẽ bảo giám đốc hiện giờ bàn giao lại công việc cho cô”.
Dứt lời, ông ta lại nhìn anh với ánh mắt nịnh nọt.
“Tôi làm vậy không phải vì nể mặt cậu đâu. Tôi rất coi trọng cô gái này”.