Đông Hoang Thần Vương

Chương 288




Chương 288

“Tôi, tôi thấy hai người vẫn nên trốn đi thì hơn”.

Cô ta vẫn cố gắng khuyên nhủ.

Trần Thiên Hạo hơi khó chịu, giọng điệu trở nên lạnh lùng.

“Tôi chỉ nói đúng một lần cuối cùng, mau lấy mẫu nhà của các cô ra đây, tôi muốn chọn một căn”.

Giọng nói của anh tràn đầy khí thế khủng b0, khiến Hoa Nhụy im thin thít không dám trái nửa lời.

Hoa Nhụy chỉ có thể ngoan ngoãn đi ra quầy lấy bản giới thiệu nhà mẫu của biệt thự đưa cho Trần Thiên Hạo.

“Anh muốn xem mẫu nhà như thế nào, diện tích khoảng bao nhiêu?”

Cô ta ngồi xổm dưới đất, run rẩy lên tiếng nói.

“Chắc là căn này cũng được, trên tầng hai có ban công…”

Ánh mắt của cô ta vẫn dán chặt ra ngoài cửa sổ, không ngừng quan sát đám người xã hội đen ngày càng đông đúc ở bên ngoài.

Chiếc xe cuối cùng đỗ lại là một chiếc Lincoln Limousine xa hoa. Hai người đàn ông trung niên ăn mặc hào nhoáng bước xuống.

Hoa Nhụy từng gặp một người trong số đó, chính là Mãnh Cương.

Cũng là anh trai của Mãnh quân.

Về phần người còn lại, trông bộ dạng Mãnh Cương chủ động nhường đường cho ông ta, chắc hẳn chính là Châu Minh, ông chủ của Châu Thị.

Trái tim của cô ta như sắp vọt ra khỏi cổ họng, bất an đứng ngồi không yên.

“Hai người đừng xem nữa”.

“Mau chạy đi”.

Cô ta gào ầm lên, nước mắt giàn giụa, không thể tiếp tục chịu đựng sự giày vò như vậy nữa.

Trần Thiên Hạo thấy cô ta bật khóc nức nở, không khỏi sững sờ.

Anh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa ra vào.

Trông thấy Mãnh Quân đang mừng rỡ trông ngóng ra ngoài, còn đám xã hội đen kia thì nhìn anh với vẻ mặt dữ tợn.

“Ranh con, mày chết đi cho tao”.

Ngay sau đó mấy chục người lập tức tràn vào bên trong, ai nấy đều có dáng người cao lớn, xăm trổ khắp người.

Tất cả đều là người luyện võ biết chút kỹ thuật cơ bản.

Đám người lạnh lùng nhìn chằm chằm anh, chỉ chờ Châu Minh đi cuối ra lệnh một tiếng để lao tới tranh nhau xé xác anh.

Trần Thiên Hạo dựa lưng vào ghết sofa bằng da thật, ánh mắt thờ ơ nhìn người đàn ông trung niên đang được đám người ngoài cửa nhao nhao tiếp đón.

Mãnh Cương dẫn đầu chạy vào, trông thấy bộ dạng thảm hại của Mãnh Quân liền nổi giận đùng đùng.

Gã ta nhìn sang anh, thấy anh vẫn bình tĩnh ngồi trên sofa quan sát bọn họ không chút e ngại.

Thái độ phách lối như vậy khiến gã ta tức điên người.

“Mẹ kiếp, dám giương oai ở địa bàn Châu Thị bọn tao, chán sống rồi hả? Đánh chết nó cho tao”.