Đông Hoang Thần Vương

Chương 287




Chương 287

Trên đường đi, ông ta nghe tin quản lý đã báo cảnh sát liền nhanh chóng gọi điện cho người phụ trách đội phòng chống bạo động.

Dặn dò bọn họ một tiếng, mọi chuyện đã giải quyết xong, chỉ là mâu thuẫn nội bộ mà thôi.

Đội trưởng đội phòng chống bạo động ở đây sợ thế lực của Châu Minh nên cũng không dám nói năng gì, vội vàng cho rút người về.

Mãnh Cương khó hiểu hỏi.

“Tại sao ông không cho người của đội phòng chống bạo động ra tay?”

Sắc mặt Châu Minh sa sầm.

“Nếu để bọn họ giải quyết thì thằng nhãi kia cùng lắm chỉ bị bắt về nhốt một khoảng thời gian. Còn chúng ta được tự ra tay thì có thể lấy mạng nó luôn”.

Dứt lời, ông ta lại gọi cho một thế lực xã hội đen ở khu vực ngoại ô, bảo bọn họ mau tới phòng kinh doanh của Long Phượng Gia Viên.

Tại Long Phượng Gia Viên.

Bên ngoài tòa nhà của phòng kinh doanh có một chiếc xe van phanh gấp.

Ngày càng có nhiều người tụ tập ở khu vực này, có cả đầu trọc xăm trổ đầy người, đeo dây xích sắt, trông mặt ai cũng hằm hằm tức giận.

Xếp hàng chờ ở bên ngoài.

Mãnh Quân thấy người tới đông như vậy, không kìm được đắc ý cười lớn.

Thế nhưng do đã bị mất máu quá lâu nên hắn ta không có sức để cười.

Hắn ta cũng có chút hiểu biết về cấp cứu, bèn cởi áo buộc chặt đùi lại để cầm máu.

“Ranh con, người cứu tao đến rồi, mày cứ chờ chết đi”.

Trần Thiên Hạo chẳng thèm liếc nhìn hắn ta lấy một cái.

Nhưng Hoa Nhụy lại bị dọa sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, đứng ở một góc cả người run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán..

Cô ta không ngờ mọi chuyện lại trở nên nghiêm trọng như vậy. Biết thế cô ta đã nghe theo Mạnh Quân từ đầu rồi.

Cùng lắm thì mình rời khỏi chỗ này, còn hơn khiến người khác bị liên lụy gặp nguy hiểm tới tính mạng.

Lại càng không cần phải ở đây sợ bóng sợ gió nãy giờ.

“Cô cho chúng tôi xem mẫu biệt thự ở chỗ các cô đi”.

Trần Thiên Hạo bất chợt lên tiếng.

Hoa Nhụy sửng sốt, nhìn ra ngoài cửa thấy đám người ngày càng đông nghịt, run rẩy cất giọng.

Dò hỏi.

“Anh không muốn trốn đi từ cửa sau à?”

“Trốn đi?”

Anh ngạc nhiên nhìn cô ta.

“Tôi tới để mua nhà mà, sao lại phải trốn đi?”

Tiền Cẩm Lâm tiến lên nói.

“Đúng vậy, cô mau mang mẫu nhà ra đây cho chúng tôi chọn đi”.

Hoa Nhụy thấy hai người họ bình tĩnh như vậy, thầm đoán mò là họ có chỗ dựa vững chắc nào đó.

Nhưng mà cho dù có vững chắc tới đâu thì ở đây cũng chỉ toàn mấy tổ chức xã hội đen không biết tốt xấu. Bọn họ mà ra tay thì không cần biết chỗ dựa của đối thủ là ai.