Chương 277
Nếu không vì Tiền Cẩm Lâm mắc phải căn bệnh này, anh đã hạ quyết tâm cắt đứt quan hệ triệt để với cô ta rồi.
Thế nhưng, kế hoạch chẳng bao giờ bắt kịp sự thay đổi cả.
Sau này đành phải đi bước nào tính bước ấy vậy.
“Thiên Hạo à, anh đưa tôi đi đâu vậy?”
Ngồi trong xe, Tiền Cẩm Lâm thấy các toà cao ốc bên ngoài cửa sổ ngày một xa dần, bèn tò mò hỏi.
“Thần y Tiết bảo rằng cô ngấm phải hàn khí ở Đông Sơn, cộng thêm lần này k1ch thích hàn khí xâm nhập cơ thể, cần tìm nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi một thời gian”.
Sau khi nói ra những câu đã bàn bạc từ trước, Trần Thiên Hạo bình tĩnh nói tiếp.
“Tôi đã thuê một nơi ở ngoại ô cho cô rồi, cô tĩnh dưỡng một thời gian đi nhé”.
Sao Tiền Cẩm Lâm lại không cảm nhận được những thay đổi trong cơ thể mình kia chứ?
Sau khi Tiết Thiên Linh dùng châm kim vào huyệt vị giúp cô ta, chứng xuất huyết không ngừng trong cơ thể đã có chuyển biến tốt ngay lập tức.
Đương nhiên trước đây cô ta không để ý đến điều này, cũng nghĩ rằng do mình nhiễm lạnh lúc ở Đông Sơn mà thôi.
Đảo mắt một cái, Tiền Cẩm Lâm bỗng dưng hạ giọng, vừa cười gian với Trần Thiên Hạo vừa bảo.
“Trần Thiên Hạo này, đừng nói là anh đưa tôi ra biệt thự ngoại ô để bao nuôi tôi đấy nhé”.
“Cô lại không nghiêm chỉnh rồi”.
Trần Thiên Hạo trừng mắt nhìn Tiền Cẩm Lâm, thầm cười khổ.
Trong lòng chợt dâng lên nỗi xót xa khó tả.
Anh lặng lẽ hạ quyết tâm.
Trước khi kiểm soát được tình hình, anh không thể để Tiền Cẩm Lâm biết bệnh tình thật sự.
Hãy để Tiền Cẩm Lâm được vô tư vô ưu trong khoảng thời gian này rồi hẵng tính tiếp.
“Cẩm Lâm”.
Trần Thiên Hạo bỗng ngoái đầu nhìn đối phương rồi cất tiếng gọi.
Tiền Cẩm Lâm ngây người, chớp chớp đôi mắt to tròn quyến rũ ấy rồi hỏi lại.
“Sao vậy?”
Cô ta nhíu mày.
“Đừng ra cái vẻ nghiêm túc như đi gặp phụ huynh như thế. Người ta đang là bệnh nhân đấy nhé”.
Trần Thiên Hạo lắc đầu cười.
“Tôi muốn hỏi, có chuyện gì mà cô muốn làm hay không?”
“Muốn làm ấy hả?”
Tiền Cẩm Lâm ngây ra, bất chợt mở miệng nói.
“Muốn gả cho anh đấy”.
“Ơ…”
Trần Thiên Hạo toát mồ hôi, không ngờ đây là chuyện mà đối phương luôn mong mỏi.
“Cái này không tính, còn gì khác nữa không?”
“Cái khác à?”
Tiền Cẩm Lâm để tay dưới cằm, mắt lại đảo một vòng.
“Ừm, hy vọng nhóc 13 có thể tha thứ cho tôi”.