Chương 265
“Em có thể nhìn ra mà”.
Lưu Tiểu Nguyệt nhìn Trần Thiên Hạo chăm chăm.
“Từ lúc anh quay về, em đã có thể nhìn ra rồi. Tình cảm anh dành cho em là tình thân thì đúng hơn. Anh ở riêng cùng em sẽ cảm thấy lo lắng, bàn chuyện tương lai với em thì luôn tìm cách lảng tránh”.
Nói đoạn, nước mắt cô lại ứa ra.
Lưu Tiểu Nguyệt không lau đi, cứ để nó rơi xuống ga giường trắng muốt.
“Anh oai phong đến thế, tài giỏi đến thế, ngay cả tứ đại gia tộc còn bị anh trấn áp. Em đã nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi, em có tư cách gì đâu, em chỉ là con riêng của một người ở rể, từ bé đã chẳng ai nuôi dưỡng, lang bạt khắp bốn phương”.
“Sao em có thể mơ mộng hão huyền trở thành bạn đời của anh kia chứ!”
“Trần Thiên Hạo, chúng ta kết thúc đi”.
Nghe xong, Lưu Cảnh Minh cũng bất giác rơi nước mắt.
Lưu Cảnh Minh vẫn luôn cảm thấy vô cùng áy náy với Lưu Tiểu Nguyệt. Nhưng nhìn thấy con gái mình bị tên đàn ông này tổn thương đậm sâu đến vậy, lửa giận kìm nén đã lâu trong lồng ng.ực khiến Lưu Cảnh Minh mất sạch lý trí.
Thế là Lưu Cảnh Minh bèn sấn tới, tát vào mặt Trần Thiên Hạo.
“Trần Thiên Hạo, tôi liều với cậu”.
Lại một cú tát nữa.
Trần Thiên Hạo không hề nhúc nhích.
Lưu Tiểu Nguyệt cũng chẳng ngăn cản. Cô cắn môi, gương mặt tái nhợt không hề có chút huyết sắc nào, quay mặt đi để không nhìn thấy anh nữa.
Những điều muốn nói, cô đã nói hết rồi.
Đây chính là thái độ của Lưu Tiểu Nguyệt.
Cô, không xứng với Trần Thiên Hạo.
Lúc này, cô có thể buông tay rồi.
Để anh thoả sức bay lượn khắp trời cao biển rộng.
Đánh được mấy cú, Lưu Cảnh Minh ôm đầu ngồi thụp xuống sàn, khóc rống lên.
Lưu Cảnh Minh khóc vì mình không đủ bản lĩnh để bảo vệ con gái.
Trước đây, Trần Thiên Hạo quả đúng như lời Lưu Tiểu Nguyệt đã nói.
Bởi vì, anh đang hoàn thành di nguyện giúp anh em tốt của mình.
Nhưng nhìn thấy người con gái gầy gò hay khóc ấy, nhìn thấy sự kiên trì, thiện lương, và cố chấp trong mọi chuyện ấy, và mỗi một ánh mắt đầy dịu dàng và ngưỡng mộ mà cô dành cho mình, cõi lòng Trần Thiên Hạo đã dao động.
Không chỉ thế, tâm thế cự tuyệt và kháng cự ban đầu của anh cũng đã dần thay đổi.
Qua mỗi lần va chạm, ý nghĩ tiếp nhận sự tồn tại của cô đã càng ngày càng kiên định hơn trong lòng anh.
Nếu bức thư của chiến thần Đông Hoang đại diện cho ý tưởng bắt đầu của Trần Thiên Hạo, vậy thì giây phút này, bức thư ấy có thể xé bỏ rồi.
Một người tiếp xúc trên cơ sở tình yêu, làm sao có thể không yêu kia chứ?
Trần Thiên Hạo không làm được.
Anh muốn dùng cách riêng của mình để bắt đầu lại.