Đông Hoang Thần Vương

Chương 263




Chương 263

Trần Thiên Hạo chính là tất cả của cô.

Đôi mắt không cảm xúc, thẫn thờ ngắm nhìn chiếc lá đang rơi rụng ngoài ô cửa sổ.

Màu lá ngả vàng, cuốn theo cơn gió.

Thoải mái và tự do!

Bay đến nơi mà nó không mường tượng được.

Khô héo ư?

Tàn lụi ư?

Không, bây giờ là tháng Sáu, là mùa của sức sống dâng trào.

Nhưng vận mệnh lúc nào cũng như vậy đấy, sẽ lấy đi những thứ vốn nên tồn tại, và giữ lại những thứ không nên giữ lại.

Mình chính là người nên tồn tại ấy, nhưng lại bị lấy đi.

Cô gái kia vốn là người không nên giữ lại, lại vừa nên giữ lại.

Lưu Tiểu Nguyệt lẩm bẩm, đôi mắt chầm chậm mờ nhoè trong làn nước.

Lau đi nước mắt, cô đứng dậy đi về phía cửa sổ.

Cô nhìn thấy chiếc lá kia như đang vẫy tay về phía cô, nói với cô rằng tự do tuyệt vời biết nhường nào.

Rồi Lưu Tiểu Nguyệt lại thấy một chiếc lá khác đang cười nhạo sự ngu xuẩn của cô.

Chế giễu cô không nên dễ dàng bỏ ra tình cảm nhiều năm như thế.

Mỉa mai cô đã quá tin người.

Cô muốn phản bác, nhưng lại không thể nói nên lời.

Cũng chỉ có chiếc lá đang tỉ tê về sự tự do ấy là vui vẻ chìa tay về phía cô, nói rằng, “Nào! Đi theo tôi, sau này sẽ không phải chịu đựng sự giày vò này nữa”.

Hồn bay phách lạc, Lưu Tiểu Nguyệt giẫm lên bệ cửa sổ.

“Tiểu Nguyệt!”

Lưu Cảnh Minh vừa bước vào phòng đã hoảng sợ thét lên, lao ngay về phía Lưu Tiểu Nguyệt.

Nhưng tốc độ của Lưu Cảnh Minh vẫn quá chậm. Lưu Tiểu Nguyệt đã sải chân ra rồi.

Nhưng đột nhiên, một bóng người cao to vụt qua Lưu Cảnh Minh, vươn tay túm lấy Lưu Tiểu Nguyệt đã gần rơi xuống.

Lưu Tiểu Nguyệt hoảng hốt bừng tỉnh. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cô ngoái đầu nhìn Trần Thiên Hạo, ánh mắt đầy oán hận.

“Thả ra”.

“Để em chết đi!”.

“Tiểu Nguyệt!”

Giọng đã khàn đi, Trần Thiên Hạo thét lên rất to, đôi mắt ngân ngấn nước.

Anh kéo cô lại rồi ôm chặt vào lòng.

“Tiểu Nguyệt, em đừng làm chuyện khờ dại mà”.

Gương mặt của Lưu Tiểu Nguyệt đã trắng bệch, đôi mắt sưng đỏ, nước mắt lã chã rơi xuống.

Cô đã cố vùng vẫy nhưng vẫn không thể giãy ra khỏi cánh tay của Trần Thiên Hạo, bèn há miệng cắn mạnh vào ngực anh.

Một thứ chất lỏng chảy trong miệng, ngập tràn vị máu.

Trần Thiên Hạo vẫn không mảy may nhúc nhích.