Chương 256
Tòa thứ bảy.
Được dành lại cho các cựu chiến binh!
Bọn họ không khỏi cảm thấy bất an.
Tuy bọn họ không biết những người khác nhưng lại nhìn thấy mặt của các quan chức chính quyền thành phố trên ti vi không ít lần.
Đến cả phó chủ tịch Trần cũng chỉ được ngồi ở tòa thứ ba, vậy mà bọn họ lại được dẫn đến tòa thứ bảy.
Trần Thiên Hạo cười bảo.
“Các chú đừng khách sáo”.
“Mọi người mới là khách quý của cháu”.
Những người lính già cảm động không nói nên lời, lần lượt ngồi vào chỗ.
Cùng lúc đó.
Nhà họ Lưu cũng treo đèn giăng hoa tưng bừng.
Các thế lực đến nhà họ Trần mừng cưới cũng phái thêm một nhóm người đến nhà họ Lưu chúc mừng.
Các khách mời trong đại viện đều đã ngồi yên vị.
Đua nhau mang quà quý lên tặng.
Không hề khoa trương khi nói sau này ở Nam Thành trừ nhà họ Trần thì tất cả đều thuộc về nhà họ Lưu.
Hai nhà Trần Lưu liên hôn với nhau thì không chỉ ở Nam Thành, mà ở cả bốn thành phố đều không còn thế lực nào có thể so được.
Lưu Cảnh Minh mặc một bộ quần áo màu đỏ, vui mừng chào hỏi khách khứa.
Những gia tộc mà trước kia ông ta từng phải ngước lên ngưỡng mộ giờ đây đều đối xử với ông ta vô cùng cung kính.
Ông ta cực kỳ kích động, có nằm mơ cũng không ngờ mình sẽ có ngày hôm nay.
Tất cả những chuyện này đều nhờ vào công lao của Lưu Tiểu Nguyệt.
Nếu không nhờ cô năm xưa nhất quyết đòi đi theo Trần Thiên Hạo thì sao ông ta có thể được hưởng đãi ngộ như bây giờ?
Nghĩ tới đây, ông ta bỗng thấy lòng mình chua xót.
Trước kia ông ta không biết đối tốt với cô. Người làm bố như ông ta cảm thấy vô cùng áy náy và hối hận.
“Ông chủ, tôi có chuyện cần báo với ông”.
Trưởng lão nhà họ Lưu phụ trách tiếp đón khách khứa ở ngoài cổng hớt hải chạy vào hô to.
Lưu Cảnh Minh trò chuyện câu được câu chăng với phó chủ tịch thành phố đang nhiệt tình bắt chuyện rồi đi tới bực bội mắng.
“Hôm nay là ngày vui của Tiểu Nguyệt, ông hoảng loạn như vậy trông có ra thể thống gì không?”
Giờ đây ở trong Nam Thành còn ai có thể khiến người nhà họ Lưu của ông ta sợ hãi như vậy được nữa?
Phó chủ tịch thành phố ở chỗ ông ta, còn chủ tịch thì ở chỗ con rể.
Thống lĩnh đội quân Đông Hoang cũng là người một nhà. Chiến thần Đông Hoang còn là anh trai kết nghĩa của con gái ông ta.
Còn ai dám giương oai ở đây?
“Ông chủ, Lưu Bá Thiên đang ở ngoài cổng”, vị trưởng lão kia bất đắc dĩ nói.