Chương 254
Những người đang dự đám cưới ở bên trong đều là người có thân phận cao quý.
Có thể dễ dàng bỏ ra mấy chục triệu, thậm chí là mấy trăm triệu.
Bọn họ đồng loạt lắc đầu, không chịu nghe lời khuyên nhủ của Thanh Long mà dứt khoát bỏ đi.
Thanh Long bèn vội vàng gọi điện cho Trần Thiên Hạo.
Lúc này anh đang ngồi trong phòng, sau lưng anh là thợ make up đang làm tóc.
Nghe thấy chuông réo, anh lập tức nghe máy.
“Các cựu chiến binh đưa cho tôi một bọc tiền rồi định bỏ đi”.
Nghe thấy thế, anh vô cùng sốt ruột.
Vội vàng đẩy thợ make up ra rồi lao ra khỏi phòng.
Đám người bên trong đại viện nhìn thấy anh chạy ra đều cuống cuồng đứng dậy.
Trưng ra bộ mặt lấy lòng, tưởng anh đang vội vã ra tiếp đón mình.
Đại viện thứ bảy.
Đại viện thứ sáu.
Đại viện thứ năm.
…
Dù là người có thân phận cao hay thấp, tất cả đều sửng sốt nhìn anh lạnh lùng chạy lướt qua mình.
Cuối cùng, anh cũng đuổi kịp tới ngoài đại viện.
Đứng trước mặt đám cựu binh cản lại.
“Các chú, hôm nay là ngày cưới của cháu, sao các chú không vào dự?”
“Cậu Trần, chúng tôi có vào rồi”.
“Chúc cậu tân hôn hạnh phúc”.
Những người lính già thi nhau tặng anh những lời chúc chân thành, vẻ mặt tươi cười vui vẻ.
Thanh Long vô cùng cảm động, lập tức đưa bọc tiền mừng kia cho anh.
Đây là tiền của các cựu chiến binh.
Anh nhìn chằm chằm chiếc khăn tay tuy cũ nhưng rất sạch sẽ, run rẩy đưa tay nhận lấy.
Chậm rãi mở ra xem.
Trái tim anh như thắt lại, nước mắt rơm rớm.
Của ít lòng nhiều.
Thế nào mới là nhiều? Tỷ phú bỏ ra một triệu có được coi là nhiều không?
Không hề!
Thế nhưng những người lính xuất ngũ mỗi tháng chỉ có mấy chục đồng tiền trợ cấp nhưng sẵn sàng bỏ ra một đồng thì có nhiều không?
Nhiều!
Bởi vì, đây chính là tất cả những gì mà bọn họ có.
Chỉ thiếu một đồng thôi là bọn họ đã phải nhịn hai cái bánh bao.
Cũng có nghĩa là phải nhịn đói một bữa!