Chương 251
Đương nhiên phải nói cho rõ ràng, không thể để cô ta tiếp tục mập mờ với mình như vậy.
Sắc mặt anh dần trở nên nghiêm túc.
Anh không nói lời nào dẫn cô ta vào phòng bệnh.
Anh đi trước, cô ta theo sát phía sau.
Cô ta biết ý vừa vào phòng liền đóng cửa lại.
“Cẩm Lâm”.
“Có vài lời tôi nhất định phải nói cho cô biết”.
Trần Thiên Hạo nhìn về phía cô ta, vẻ mặt không nỡ, nhưng vẫn phải hạ quyết tâm.
“Mấy ngày nữa tôi sẽ kết hôn”.
Mặc dù Tiền Cẩm Câm đã nghĩ tới khả năng này vô số lần, dù cho cô ta vẫn luôn tự nhủ mình không tam tâm.
Thế nhưng giây phút nghe chính anh nói ra.
Cô ta vẫn không khỏi chấn động.
Nước mắt rơm rớm.
Cô ta hít sâu một hơi.
Quay về thái độ nghiêm túc.
“Chúc mừng anh”.
Trần Thiên Hạo gật đầu coi như đáp lại.
Trong lòng anh bỗng có chút chua xót. Cô ta không dây dưa, không tức giận, cũng không tỏ ra khó chịu.
Phản ứng của cô ta khiến anh thấy thất vọng lạ thường.
Cho dù không muốn thừa nhận nhưng sau nhiều lần cùng trải qua sinh ly tử biệt.
Cô ta đã chiếm giữ một vị trí quan trọng trong lòng anh.
“Cẩm Lâm, cô là một cô gái tốt”.
“Tôi hi vọng cô có thể mãi mãi vui vẻ”.
“Chúng ta không thể tiến xa hơn được đâu”.
Trần Thiên Hạo nói xong, sắc mặt trở nên ảm đạm.
Sau đó, anh không nói gì nữa, cất bước rời đi.
Anh đi lướt qua người cô ta lại bị cô ta kéo tay lại.
“Thiên Hạo, anh đừng đi được không?”
Anh dừng bước, lạnh lùng hất tay cô ta ra, không quay đầu lại mà đi thẳng ra khỏi phòng bệnh.
Tiền Cẩm Lâm cảm thấy đất trời như sập xuống.
Bao nhiêu giấc mơ đẹp đẽ đều sụp đổ trong nháy mắt.
Nước mắt tuôn rơi không ngừng, từng giọt nước mắt như hạt trân châu rơi xuống mặt đất.
Giờ phút này.
Vết thương trên người cô ta như tê dại, không còn đau đớn gì nữa.
Nhưng trái tim, thì quặn thắt lại.
Ngày mùng sáu tháng sáu!
Ngày lành tháng tốt!
Cuối cùng ngày này cũng đã đến.