Chương 249
“Đúng rồi, không nhờ có cậu thì chẳng ai thèm để ý tới những kẻ tàn tật vô dụng như chúng tôi đâu”.
Bọn họ vừa nói vừa cảm động bật khóc.
Quả thực, suốt bao năm qua, bọn họ đã phải chịu quá nhiều ấm ức, bị mọi người quên lãng.
“Sao mọi người lại là kẻ tàn tật vô dụng được? Nếu không nhờ có các chú, chúng cháu sẽ không được sống trong một đất nước yên bình như bây giờ”.
Trần Thiên Hạo lắc đầu phủ định.
Lời anh nói khiến những người lính già kia đều cực kỳ cảm động.
“Nào, mau lại đây ngồi đi”.
Người lính cụt tay chợt sực tỉnh, chớp mắt vài cái để không phải rơi nước mắt.
Họ dẫn anh đi tới ngồi xuống ghế.
Anh mỉm cười đặt giỏ quà đựng thuốc bổ ở dưới đất.
“Cậu có lòng đến là được rồi, sao phải mua quà cáp làm gì?”
“Cậu khách sáo với chúng tôi quá”.
Bọn họ cười nói vui vẻ, bận rộn rót nước mời anh uống, sau đó thi nhau kéo ghế tới gần trò chuyện sôi nổi.
Tiền Cẩm Lâm đứng ở ngoài cửa phòng, nhìn thấy anh đang được những cựu binh vây quanh nói chuyện rôm rả.
Cô ta vô thức nở nụ cười si ngốc.
Bên trong phòng bệnh.
Suốt cả nửa ngày trời anh chẳng nói năng gì, chỉ lặng yên ngồi nghe các bậc cha chú kể lại sự tích chiến đấu anh dũng khi xưa của mình.
Trong lòng sinh ra cảm giác khâm phục và kính nể với họ.
Trước khi anh rời đi, những người lính già đều lưu luyến không nỡ chia tay.
Anh trịnh trọng nói với bọn họ rằng.
“Thưa các chú, hôm nay cháu không chỉ muốn đến thăm hỏi các chú mà còn có việc muốn nói”.
Vẻ mặt của bọn họ lập tức trở nên nghiêm túc hẳn lên.
“Cậu yên tâm, chỉ cần không phải là chuyện gây hại cho đất nước, bảo chúng tôi làm gì chúng được”.
Nghe thấy thế, anh không nhịn được bật cười thành tiếng.
“Không nghiêm trọng tới vậy đâu”.
“Cháu chỉ muốn chính thức thông báo cho mọi người biết, dự án Nhà của chiến thần đã được xây xong. Đây là nơi dưỡng lão được xây dựng riêng cho cựu binh như các chú. Nếu các chú muốn thì có thể dọn tới sống bất cứ lúc nào”.
“Nhà của chiến thần?”
“Tôi có nghe nói rồi”.
“Tôi còn nhìn thấy nó từ đằng xa rồi cơ. Trông kiến trúc nhà đẹp lắm, còn đẹp hơn cả công viên”.
Nghe thấy đồng chí của mình khen tấm tắc, người lính cụt tay nhỏ giọng hỏi.
“Nhà của chiến thần đúng là ngôi nhà trong mơ của chúng tôi, đương nhiên là chúng tôi muốn đi rồi. Chỉ có điều…”
“Ở đó thu phí có đắt không?”
Trần Thiên Hạo khẽ mỉm cười.
“Nhà của chiến thần hoàn toàn miễn phí với các cựu chiến binh”.