Chương 240
Đà chủ Ám Dạ nói là có người đưa cho hắn một lô đồng phục võ sĩ.
Triệu Thiên Đạo nói là thương nhân nước ngoài.
Tất cả như rối như tơ vò, càng ngày càng mơ hồ.
Trần Thiên Hạo đứng dậy, nhấc Triệu Thiên Đạo lên.
Dí sát lão ta sát vào mặt mình, lạnh lùng nhìn lão ta.
“Nói, nếu cái chết của bố tôi không liên quan đến nhà họ Triệu các người, tại sao ông phải để lại cho người thân của tên tài xế kia nhiều tiền đến vậy”.
“Tôi hy vọng ông sẽ nói thật bởi vì tôi sắp mất hết kiên nhẫn rồi”.
Cơ thể Triệu Thiên Đạo run rẩy.
Nỗi sợ điên cuồng dâng lên.
Lão ta không ngừng gật đầu, run rẩy nói.
“Khi công ty của chúng tôi vừa thành lập, ông Bạch đã nhận chức rồi, khi đó công ty không có tiền, chỉ có thể dùng cổ phần để giữ nhân viên lại. Vậy nên ông Bạch có một số cổ phần không hề nhỏ ở công ty. Nhà là thứ ông ấy nên có, chẳng qua trước kia chưa có đổi ra mà thôi”.
“Còn tiền, công ty mua bảo hiểm cho mọi người, tiền này do công ty bảo hiểm đền”.
“Mẹ nó!”
Trần Thiên Hạo vứt Triệu Thiên Đạo xuống đất.
Không có bất kỳ kẽ hở nào.
Câu trả lời của lão ta không có chút sơ hở nào.
Chẳng nhẽ mình tìm kiếm lâu như vậy mà chỉ lấy được kết quả như này sao?
Nhưng trực giác mách bảo anh mọi chuyện chắc chắn không phải vậy.
Chắc chắn là sổ nhật ký nằm trên người ông Trần.
Mà chiếc cúc áo ông nắm chặt trên tay ấy đã thể hiện rõ lúc đó ông tiếp xúc rất gần với người kia.
Như vậy.
Vụ tai nạn kia có khả năng không phải là tai nạn giao thông đơn thuần.
Nếu như xe đâm vào ông Trần, người trên xe đi xuống lấy sổ nhật ký từ tay ông, xé rách những trang quan trọng.
Mà lúc đó ông Trần cũng túm được cổ áo đối phương, trong lúc giằng co, giật đứt cúc áo.
Suy đoán như này.
Chủ nhân chiếc cúc áo này có thể là hung thủ giết người đứng sau màn.
Thân phận của hắn.
Triệu Thiên Đạo không biết, từ câu trả lời của lão ta, Trần Thiên Hạo biết chỉ có người của nhà họ Bạch mới có câu trả lời.
Có điều.
Trần Thiên Hạo chợt nhớ ra một chuyện.
Trần Thiên Hạo hỏi.
“Năm đó người thương nhân nước ngoài kia đi đâu rồi?”
“Người đó là khách nhà họ Bạch đưa theo, sau khi buổi tiệc kết thúc, tôi cũng không rõ”, Triệu Thiên Đạo hoảng sợ đáp.