Chương 235
“Sau khi bắt được tên Trần Thiên Hạo kia, tôi nhất định phải đánh gãy từng chiếc xương trên người hắn”.
“Ông cụ Triệu, không ổn rồi”.
Tôn Tư Minh vội vàng xông vào nhà.
Triệu Thiên Đạo nhìn bộ dạng hớt ha hớt hải của lão ta, sắc mặt trầm xuống.
“Sao vậy, vội vội vàng vàng cái gì?”
Tôn Tư Minh mặt mày đưa đám, thở dài một hơi.
“Đánh bại, đánh bại, bị đánh bại hết rồi”.
Sau đó Tôn Tư Minh kể lại mọi chuyện cho Triệu Thiên Đạo nghe.
Bạch Phi chết thảm!
Lý Thiên Thuận chết thảm!
Toàn bộ đội phòng chống bạo động bị giam.
Triệu Thiên Đạo cảm thấy trời đất quay cuồng, ngồi phịch xuống ghế.
Sắc mặt ảm đạm.
Trong lòng hoảng sợ.
Rốt cuộc Trần Thiên Hạo có thân phận gì mà có thể có thế lực lớn đến vậy.
Lão ta đột nhiên giật mình.
Cầm điện thoại lên gọi cho Triệu Vô Quân.
“Thằng hai, đã xảy ra chuyện gì?”
Ở đầu dây bên kia, Triệu Vô Quân giọng đầy tuyệt vọng.
“Bộ, xong rồi, chúng ta đã bị đánh bại”.
“Kể lại mọi chuyện đã xảy ra”.
“Con bị cách chức điều tra, bố, bố phải cứu con”.
“Tít tít…”
Đầu dây bên kia đã tắt máy.
Triệu Thiên Đạo đau ngực, cảm thấy cổ họng nóng lên, khạc ra một ngụm máu tươi.
Cả người nháy mắt già đi rất nhiều.
Sắc mặt Thiên Cơ thay đổi.
“Thiên Đạo, đừng nôn nóng”.
“Có sư phụ ở đây, tất cả sẽ ổn thôi”.
Triệu Thiên Đạo mặt mày đỏ bừng, một lúc sau mới thở ra một hơi, thư giãn hơn nhiều.
Lão ta nhìn Thiên Cơ Lão Nhân.
Đáy mắt lộ vẻ tuyệt vọng.
“Sư phụ, chúng ta thất bại rồi”.
“Là tên Trần Thiên Hạo đó sao?”
Mắt Thiên Cơ Lão Nhân lóe lên sát ý.
Triệu Thiên Đạo gật đầu, mặt mày tuyệt vọng.
Đúng lúc này có người đạp cửa đại viện xông từ ngoài vào.
Đùng một tiếng.
Cửa gỗ cực lớn vỡ vụn.
Trần Thiên Hạo sải bước đi vào.
Sau lưng anh.
Là Thanh Long.
Chu Tước kéo Triệu Vô Cực miệng đầy máu đi ở bên kia.
Họ bước từng bước vào trong đại viện.
Nhìn thấy con trai mình bị kéo đến đây như một con chó.
Mắt Triệu Thiên Đạo hiện lên sự oán độc.
Lão ta đập bàn, bình trà vỡ vụn.
Cả người xông ra ngoài đại viện.
Năm ngón tay già nua như vuốt ưng sắc bén.