Chương 234
“Thuộc hạ không vi phạm quân lệnh…”
“Cậu còn dám cãi”.
Thanh Long còn muốn tranh thủ một chút, Trần Thiên Hạo tiến lên cầm lấy mật lệnh trong tay anh ta.
“Tôi là quân lính của đội quân Đông Hoang, số hiệu 0001. Tôi sẽ chịu tất cả trách nhiệm”.
Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại hơi ngừng lại một chút.
Một lúc sau giọng điệu trở nên vô cùng cung kính.
“Chiến thần Đông Hoang, thuộc hạ rất khó xử lý”.
“Đội quân Đông Hoang có quy định riêng, đúng là đúng, sai là sai, tôi chịu trách nhiệm cho việc này”.
Đầu giây bên kia im lặng một hồi.
“Tôi nghe nói bọn họ đều mặc đồ đen đến đây”.
“Ừ”.
“Nếu đã như vậy, đó là hành vi cá nhân, không liên quan đến quân bộ của tôi”.
“Hình phạt cho quân bộ của tôi vô cùng nghiêm khắc. Còn về hành vi cá nhân, tôi không có quyền xét xử”.
“Ngoài ra, ông trùm bảo tôi hỏi thăm cậu. Ông ấy còn bảo không có chuyện gì tối nay đừng gọi điện cảm ơn ông ấy”.
“Nói xong, đầu dây bên kia vang lên tiếng cười, sau đó liền cúp máy”.
Thanh Long và mọi người vẫn đang quỳ xuống đất, nghe thấy Trần Thiên Hạo muốn chịu trách nhiệm cảm thấy rất có lỗi.
Sau khi cúp máy, liền ngồi đó chờ lệnh.
“Vương, đây là trách nhiệm của thuộc hạ, vương không cần phải gánh vác”.
“Không sai, hãy để thuộc hạ gánh vác!”
Trần Thiên Hạo hít sâu một hơi.
Sau đó vẫy tay với anh ta.
“Tất cả đứng dậy đi!”
Không bao lâu sau, Triệu Vô Quân dẫn theo một đội phòng chống bạo động đến nhà họ Trần để chi viện.
Đi được nửa đường, chuông điện thoại vang lên.
Thống đốc Tưởng Thiên Phong gọi đến.
“Có biến, mau chóng rút lui”.
Đội chống bạo động thất thủ, Bạch Phi chết thảm, ông ta sao có thể chịu nổi.
Ông ta nổi nóng hét lên.
“Cái gì? Tại sao phải rút lui”.
“Cấp trên ra lệnh, phải dừng chuyện tối nay lại. Không được chọc vào nhà họ Trần”.
Giọng Tưởng Thiên Phong trở nên vô cùng sợ hãi.
“Chúng ta không dây được vào nhà họ Trần đâu”.
Gương mặt Triệu Vô Quân trở nên dữ tợn, ông ta điên cuồng lắc đầu.
“Không tôi không thể tha cho hắn”.
“Triệu Vô Quân, ông đừng có nổi điên, hậu quả của chuyện này vô cùng nghiêm trọng. Nếu như ông không nghe tôi khuyên can, ngay cả nhà họ Bạch cũng không cứu nổi ông đâu”.
“Ngoài ra cấp trên vừa mới thông báo”.
“Ông vì việc riêng mà phát động bạo loạn, sẽ bị cách chức”.
Triệu Vô Quân hồn bay phách lạc, lập tức ngã xuống đất.
Tôn Tư Minh nhân lúc mọi người làm loạn, bỏ chạy về đại viện nhà họ Triệu.
Triệu Thiên Đạo đang uống trà trong nhà.
Chờ Triệu Vô Cực báo tin tốt để mở tiệc ăn mừng.
Lão ta nhìn thấy Thiên Cơ Lão Nhân đi tới, liền đặt chén trà trong tay xuống, không nhịn được hỏi.
“Sư phụ, vết thương của Lộ Bình thế nào rồi?”
Thiên Cơ Lão Nhân im lặng ngồi lên ghế làm bằng cây mây, vẻ mặt hơi nghiêm trọng.
“Giữ được mạng nhưng vết thương do Kiến Ăn Xương gây ra quá nghiêm trọng, cơ thể khó có thể khôi phục”.
“Ngoài ra cả mắt và đầu lưỡi đều đã mất, sau này e rằng sẽ mất chức năng của hai bộ phận này”.
Bốp một tiếng, Triệu Thiên Đạo nhấn vỡ chén trà trên bàn.