Chương 227
Bà Trần được người hầu dìu ra đến cửa.
Đôi mắt mờ tối lướt qua đám đông.
Bà chất vấn.
“Các người dựa vào cái gì mà dám xông vào nhà họ Trần chúng tôi? Có còn biết đến luật pháp hay không?”
“Luật pháp?”
Bạch Phi bước ra từ trong đám người.
“Đêm nay, ông đây chính là luật pháp”.
Ngay sau đó là Triệu Vô Cực, Lý Thiên Thuận và Tôn Tư Minh nối bước theo sau.
Trong đại viện nhà họ Trần, Trần Thiên Hạo tối sầm mặt mũi, bước đi cực kỳ nhanh.
Hai tay áo màu đen đung đưa tựa như có bị gió thổi mạnh, anh hùng hổ bước ra cổng đại viện.
“Chính là kẻ này!”
Nhác thấy Trần Thiên Hạo, Bạch Phi lập tức lộ vẻ phẫn hận, mắt long lên đầy dữ tợn.
Trần Thiên Hạo sừng sững đứng đó, hờ hững liếc nhìn Bạch Phi.
Anh cảm thấy khá quen mắt, ngay sau đó đã nhớ ra từng gặp đối phương ở đâu, thế là buột miệng bảo.
“Lớn mạng nhỉ, vẫn chưa chết cơ đấy”.
“Ông đây không chết, giờ tới lấy mạng mày đấy”.
Bạch Phi nghiến răng nói. Giọng điệu thờ ơ ấy của Trần Thiên Hạo khiến hắn cảm thấy cực kỳ chối tai.
Đây là khinh bỉ hắn đến cùng cực.
Cậu ấm nhà họ Bạch, cao quý nhường này, từ trước đến giờ chưa từng bị ai khinh thường bằng giọng điệu lãnh đạm như thế.
Trần Thiên Hạo bèn tiến lại xoa dịu mẹ mình.
“Mẹ vào trong ngủ trước đi ạ”.
Bà Trần chống gậy, lớn giọng quở trách.
“Thằng nhóc Thiên Hạo không biết nghĩ này, con bảo mẹ làm sao ngủ vào giờ này chứ!”
Trần Thiên Hạo lắc đầu cười khổ, đoạn nhẹ nhàng rằng.
“Vậy mẹ ngồi xuống nghỉ ngơi một lát ạ”.
“Mọi chuyện đã có con lo liệu!”
Anh căn dặn người hầu đang run cầm cập ở bên cạnh, chẳng bao lâu sau, họ đang đem một cái ghế bành ra.
Bà Trần ngồi ngay giữa cổng.
Trái tim bà vốn đang đập loạn xạ, nhưng nhớ lại câu nói vừa rồi của Trần Thiên Hạo, bà bỗng cảm thấy yên tâm phần nào.
Bà dõng dạc hét lên với những người đang sợ sệt của nhà họ Trần.
“Mọi người đừng sợ!”
“Con trai tôi còn!”
“Nhà sẽ còn!”
Mọi người không dám nói gì, vẫn đang run sợ.
Nếu như là trước đây thì bọn họ sẽ không sợ gì thật đấy. Nhưng bây giờ, toàn bộ nhân viên vũ trang của đội phòng chống bạo động đã xuất quân rồi.
Hơn nữa, gia chủ của ba đại gia tộc đều hành động, thậm chí còn có người của nhà họ Bạch ở Đế Đô.
Lần này, e là Trần Thiên Hạo gặp phải rắc rối to rồi.
Bảo bọn họ làm sao yên tâm được.
“Bắt cậu ta lại”.
Bạch Phi giận dữ gầm lên.
Người nhà họ Trần sợ khiếp đảm, vô thức lùi về sau mấy bước.
Trước cổng chỉ còn Trần Thiên Hạo, bà Trần và cả hai anh em Trần Vĩnh Khang, Trần Vĩnh Hằng.
Bọn họ không phải là không muốn lùi, mà với tư cách là trụ cột của nhà họ Trần, bọn họ tuyệt đối không thể lùi bước.
“Để tôi xem, ai dám!”
Trần Thiên Hạo vừa sải một bước lớn về phía trước, bọn người kia đã cảm thấy có một ngọn núi lớn đang đè xu0ng đầu mình, bất giác dừng bước lại.