Chương 223
Bạch Hổ thấy miệng mình đắng chát, chỉ lắc đầu cười nhẹ.
“Cháu biết rồi thưa dì”.
Vừa nói xong, Bạch Hổ nhìn thấy nhóc 13 đứng ngay sau lưng Trần Thiên Hạo.
Đôi mắt ánh lên vẻ bất ngờ, song Bạch Hổ không dám hỏi nhiều.
“Bà nội ơi, nhóc 13 đến chào bà ạ”.
Nhóc 13 tiến lại gần, đoạn kính cẩn quỳ xuống đất và cúi đầu.
“Nhóc 13?”
Bà Trần ngây người.
Cảm nhận được có một đứa trẻ đang quỳ trước mặt mình, bà bèn vươn tay ra mò mẫm, chạm vào đứa trẻ ấy.
“Cháu bé, mau đứng dậy đi”.
“Mười ba, con lại quên lời bố dặn rồi”, Trần Thiên Hạo nhắc nhở.
Nhóc 13 “à” một tiếng, ngại ngùng gãi đầu.
“Cháu không phải là nhóc 13, cháu là Trần Cát Nhiên ạ”.
“Trần Cát Nhiên?”
“Con cháu của nhà họ Trần?”
Bà Trần thảng thốt hỏi.
“Bà nội ơi, cháu là con của bố nuôi ạ”.
Nhóc 13 Trần Cát Nhiên vội vàng giải thích.
“Nghe cháu nói mà bà choáng mất. Thiên Hạo à, chuyện gì vậy con?”
Bà Trần nhếch môi, vừa sờ trán nhóc 13 vừa bật cười.
“Mẹ à, đây là đứa trẻ mà con vừa nhận nuôi. Nhóc 13 là một đứa trẻ số khổ, con muốn để thằng bé gia nhập quân đội nên đã đưa về đây”, Trần Thiên Hạo thành thật trả lời.
Nghe đến câu “đứa trẻ số khổ”, gương mặt bà ánh lên vẻ xót thương.
Đoạn, bà vươn tay sờ mặt nhóc 13, rồi sờ đến tay thằng bé.
Thằng bé có khổ hay không, bà Trần có thể đoán được ngay.
Gương mặt gầy gò, đôi tay chai sần.
Khiến bà động lòng trắc ẩn.
“Cháu bé à, gia cảnh cháu thế nào?”
Nhóc 13 cũng không giấu giếm, bèn kể lại hoàn cảnh của mình.
Nghe xong, bà Trần không kìm được nước mắt, bèn ôm thằng bé vào lòng.
“Cháu bé đáng thương, đừng sợ, sau này cháu đã là con cháu của nhà họ Trần. Có bà nội ở đây, cháu sẽ không còn buồn tủi nữa”.
Lâu lắm rồi mới cảm nhận được tình thân khiến nhóc 13 bật khóc vì xúc động.
Tính cách không hợp với độ tuổi thằng bé cuối cùng cũng biến mất kể từ đây.
Rúc vào vòng tay bà Trần, thằng bé khẽ run lên.
Nỗi đau khổ và buồn tủi trong suốt mười mấy năm ồ ạt trút ra như đê vỡ.
Trong đêm đó.
Thuộc hạ của Vương mặt sẹo do Chu Tước triệu tập đã bắt đầu đợt tấn công mang tính tiêu diệt, nhắm vào các thế lực ngầm được ba gia tộc Triệu, Tôn, Lý hỗ trợ.
Họ đi đến đâu, những kẻ đứng đầu nơi đó đều bị cắt họng.
Những tên tôm tép còn lại đều run rẩy sợ hãi, hoàn toàn không dám phản kháng.
Em trai trung thành dưới trướng Vương mặt sẹo – Vương đầu to đã được nâng đỡ, trở thành thủ lĩnh mới.
Sau khi Vương mặt sẹo bị giết, vì là thủ lĩnh mới nên Vương đầu to bị trấn áp đến mức phải lẩn trốn, không dám lộ mặt.
Bây giờ, cảm giác sung sướng khi được trả thù đã khiến gã hào hứng suốt cả đêm.
Họ liên tiếp nhổ bỏ tất cả căn cứ của đối phương.
“Xin ngài Chu Tước cứ yên tâm, có Vương đầu to ở đây, tôi tuyệt đối sẽ không cho chúng cơ hội trở mình lần thứ hai”.
Thủ lĩnh mới – Vương đầu to còn ra tay tàn độc hơn cả Vương mặt sẹo.