Đông Hoang Thần Vương

Chương 221




Chương 221

Nhìn thấy toàn thân đầy vết sẹo của Tiền Cẩm Lâm, Lưu Tiểu Nguyệt thấy cô ta cũng có hoàn cảnh đáng thương như mình, lòng trắc ẩn chợt trào dâng trong lòng.

“Em tin những gì anh nói. Nhưng em cũng nhận ra, tình cảm mà cô ta dành cho anh không bình thường chút nào. Còn anh…”

Lưu Tiểu Nguyệt nghiêm túc nhìn Trần Thiên Hạo, hỏi thật chậm rãi.

“Thiên Hạo, nhìn vào mắt em và thành thật trả lời, anh có thích cô ta không?”

Ánh mắt của Trần Thiên Hạo có phần lảng tránh, anh sẽ không nói dối về chuyện tình cảm của mình.

Nếu dứt khoát nói “không”, vậy thì Trần Thiên Hạo sẽ thấy hổ thẹn với lương tâm.

“Tiểu Nguyệt, bất luận anh có nghĩgì đi nữa thì trong lòng anh cũng chỉ có một suy nghĩ, ấy là kết hôn với em và sống bên em cả đời”.

Trần Thiên Hạo nói một cách rất kiên định.

Nhưng Lưu Tiểu Nguyệt lại rưng rưng nước mắt.

Dường như cô đã tìm thấy một chút đáp án từ sự chần chừ của Trần Thiên Hạo rồi.

Tuy Trần Thiên Hạo đã cho cô câu trả lời khẳng định mà cô mong muốn, nhưng Lưu Tiểu Nguyệt cảm thấy dường như có một bức tường giữa cô và Trần Thiên Hạo.

Bức tường vô hình ngăn cách hai người.

Tâm trí của Lưu Tiểu Nguyệt đang rất hỗn loạn. Cô lắc đầu.

“Chúng ta về trước đi”.

Trần Thiên Hạo định bế Tiền Cẩm Lâm lên, nhưng nghĩ đến tâm trạng của Lưu Tiểu Nguyệt, anh quyết định để Thanh Long làm chuyện này.

Bạch Hổ ở lại, phụ trách châm lửa và thiêu rụi toàn bộ thi thể trong đại viện.

Trần Thiên Hạo quay lại bệnh viện trung ương lần nữa.

Sau khi chiến đấu liên tục, các vết thương trên người anh đã hơi rách ra.

Anh buộc phải băng bó lại và nằm viện.

Sau một lúc nghỉ ngơi, Tiền Cẩm Lâm đột nhiên tỉnh dậy.

Điều đầu tiên cô ta làm sau khi tỉnh giấc chính là đi thăm Trần Thiên Hạo, biết anh bình an vô sự mới cảm thấy yên lòng.

Trong thâm tâm Tiền Cẩm Lâm thừa hiểu một điều, bọn họ không sao, nghĩa là đám người kia đã không còn tồn tại.

Tiền Cẩm Lâm không hỏi nhiều về chuyện này.

Sau đó, nhóc 13 đã được chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt sang phòng bệnh thường. Chuyện này khiến Tiền Cẩm Lâm phấn khích vô cùng.

Trần Thiên Hạo đã ra hiệu sắp xếp nhóc 13 nằm cùng phòng bệnh với mình.

Dẫu sao, Trần Thiên Hạo cũng biết rõ về tình trạng vết thương của mình, anh có thể ra viện bất cứ lúc nào.

“Nhóc 13, em thấy sao rồi?”

Đứng trước giường bệnh, Tiền Cẩm Lâm vừa nhìn nhóc 13 vừa nhẹ nhàng hỏi.

Nhóc 13 đã tỉnh lại, về mặt tinh thần cũng không gặp bất cứ vấn đề gì. Vương Uyên Bác nói rằng, nằm ở phòng bệnh thường cũng chỉ để quan sát vài ngày thôi, thật ra cũng có thể ra viện bất kỳ lúc nào.

Thằng bé quay mặt đi, phớt lờ Tiền Cẩm Lâm.

Có điều, nhóc 13 cũng có nghe Vương Uyên Bác kể lại rằng, chính Trần Thiên Hạo và Tiền Cẩm Lâm đã cứu mạng mình.

Thằng bé nhìn Trần Thiên Hạo, vừa định đứng dậy và quỳ xuống cảm ơn, thì đã bị anh giữ lại.

“Nhóc 13, hãy nhớ rằng, dưới đầu gối của đàn ông có dát vàng, không được tuỳ tiện quỳ xuống”.

Nhóc 13 khẽ gật đầu.

“Khi nào em có thể ra viện?”

Thằng bé chớp mắt hỏi.

Trần Thiên Hạo hơi trầm ngâm.

“Nếu em muốn ra viện, chúng ta có thể đi bất cứ khi nào”.

“Không, không được, bác sĩ đã bảo là em cần quan sát vài ngày nữa”, Tiền Cẩm Lâm vội vàng lên tiếng.

“Không sao. Có Tiết Thiên Linh ở đây, không có gì đáng lo cả”.

Trần Thiên Hạo khẽ nói.

Tiền Cẩm Lâm chợt ngộ ra, bèn gật đầu.

Đoạn, cô ta nhẹ giọng hỏi.