Đông Hoang Thần Vương

Chương 217




Chương 217

Võ sĩ áo trắng cầm kiếm Nhật trong tay, không ngừng tiến lại gần, áp sát Trần Thiên Hạo.

Anh vẫn hiên ngang đứng yên tại chỗ.

Đối diện với mấy chục võ sĩ áo trắng, anh không chút sợ hãi.

Trên chiến trường, anh đã từng đối mặt với hàng triệu quân địch, mấy mống người này thì đã là gì chứ.

“Nhị đao kiếm pháp!”

Võ sĩ áo trắng giơ kiếm lao đến, các võ sĩ khác cũng ngầm hiểu, cùng nhau xông lên.

“Vù!”

“Phịch!”

Một con dao găm sáng loáng xuyên qua không trung lao tới đâm thẳng vào trán của võ sĩ áo trắng đứng đầu, tiếp sau đó là hàng loạt mũi dao găm khác cũng lao tới.

“Phịch phịch phịch!”

Lại thêm mấy võ sĩ áo trắng nữa không tránh kịp, lần lượt bị dao găm đâm xuyên ngực.

Một bóng hình yêu kiểu từ cửa nhảy vào, đứng chặn trước mặt Trần Thiên Hạo.

“Vương!”

Chu Tước cúi đầu nói.

“Ừ!”

Trần Thiên Hạo gật đầu, anh nhìn Chu Tước thì thấy sau lưng cô ấy có rất nhiều vết dao đâm đáng sợ, máu đã khô nhưng vẫn có thể cảm thể được cơn đau từ vết thương.

Khi nhìn thấy Chu Tước xuất hiện, kẻ đeo mặt nạ hơi kinh ngạc.

Chu Tước chính là người theo dõi hắn nhiều ngày nay. Hắn cứ nghĩ rằng đêm qua võ sĩ áo đỏ mà hắn phái đi đã gi3t ch3t cô ấy, nào ngờ cô ấy vẫn còn sống sót.

Điều này có nghĩa là võ sĩ áo đỏ với nhị đao kiếm pháp…

Kẻ Ác vừa nghe thấy động tĩnh đã há miệng cười to.

“Là Chu Tước. Chu Tước đến rồi”.

“Tao đã bảo là mày chọc nhầm người rồi mà!”

“Hừ, mày tưởng chỉ cần có một kẻ đến giúp đỡ thì mày có thể thoát khỏi lòng bàn tay tao ư?”

Kẻ đeo mặt nạ lạnh lùng hừ giọng, giọng điệu đầy khinh thường.

“Lập tức ra tay, chém chết bọn chúng!”

Kẻ đeo mặt nạ rống lên thật to.

Các võ sĩ áo trắng giơ kiếm lên và đồng loạt lao thẳng đến.

Chu Tước cầm dao găm trong tay, thân hình tựa giao long, lách mình để tránh rồi xông vào đám đông.

“Ầm!”

Một tảng đá lớn từ trên trời rơi xuống, đánh bay những kẻ đứng hàng đầu.

Sau đó, một người đàn ông cao lớn với chiếc mặt nạ vàng lao từ bên ngoài vào.

Cơn thịnh nộ hừng hực lan khắp toàn thân, Thanh Long với hai nắm đấm quấn đầy dây xích, tựa như một cái máy ủi đất dũng mãnh, điên cuồng gặt lấy đầu người từ trong đám đông.

Kẻ đeo mặt nạ kia bàng hoàng.

“Chuyện gì thế này?”

“Tên hung tợn này từ đâu ra vậy?”

Tuy biết phe mình người đông thế mạnh, nhưng nhìn sự bùng nổ mạnh mẽ và thái độ không sợ hãi của đối phương, hắn lại cảm thấy hơi bất an.

Nội tâm kẻ đeo mặt nạ bắt đầu rối loạn.

“Ầm!”

Lại là một âm thanh vang dội khác.

Một người đàn ông mặc đồ trắng xông vào đại viện. Người này di chuyển nhẹ nhàng như chim én lướt trên mặt đất, thanh nhuyễn kiếm trong tay linh hoạt như rắn, quấn lấy những thanh kiếm Nhật, điên cuồng siết cổ gi3t ch3t đám võ sĩ áo trắng.

Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước!

Ba vị đại thần đã tề tựu.

Ngọn lửa chiến đấu trong lòng Trần Thiên Hạo bỗng chốc bùng lên ngùn ngụt.

Anh sải bước về phía trước và đá một cú thật mạnh vào tên võ sĩ áo trắng đang loạng choạng lùi ra sau.